25.12.08

CAO BẰNG ?

(Bài thơ chỉ các địa danh Việt Nam)

Bất tài lại muốn cao bằng,
Định phi thân bắn Sóc Trăng ? Liều mình !
Thư sinh đòi uống Trà Vinh,
Thấp hèn sao mộng minh tinh Cái Vồn ?!
Có quen sóng nước Côn Lôn,
Mà mơ Phan Thiết, Đồ Sơn làm gì ?
Phàm phu trèo núi Ba Vì !
Củ không ra củ, Củ Chi hỡi trời !?
Tay không, bơi viếng Đầm Dơi ?
Nghệ An, răng rứa mò chơi Cát Bà ?
Trai Hà Nội, gái Biên Hòa,
Ghi lòng hận cúng Hoàng Sa cho Tàu.
Nam Quan đến mũi Cà Mau,
Sao không dâng nốt Vũng Tàu cho xong !?
Quảng Ninh hợp nhất Hải Phòng,
Sơn La, biển khóc trạnh lòng Mỹ Tho.
Bà Đen, Bà Rịa, nhỏ to...
Thái Bình, Xuân Lộc thét cho Hạ Hồi !
Gò Công, Thủ Đức sẵn rồi,
Sàigòn, Đà Nẵng, trong ngoài vùng lên !
Sơn Tây tăng lực Hưng Yên,
Tuy Hòa, Móng Cái, Thừa Thiên, Hòa Bình.
Trẻ già, trai gái Bắc Ninh,
Có nghe Huế hận, thần kinh ngút trời ?!
Quảng Bình, Phù Cát, Ba Ngòi,
Phục hưng Phú Quốc giống nòi Việt Nam.

HOÀNG NGỌC VĂN

16.12.08

HÃNH DIỆN LÀ...

Tôi mang quốc tịch Hoa Kỳ,
Vẫn thường “bái phục” tôn ti nước này :
Con chửi cha mẹ; đánh thầy,
Đêm rong, ngày ngủ tháng ngày tiêu dao !
Sách đèn lếu láo, nghêu ngao,
Đi ngang, về tắt ra vào nghênh ngang !
Phì phèo điếu thuốc dềnh dàng,
Ôm nhau xèo nẹo giữa đàng yêu đương !
Gái mười bốn, bụng đã chương,
Trai chưa dứt sữa mười phương tung hoành !
Mẹ cha dạy bảo, khuyên răn,
Phùng mang cãi, giống khỉ ăn phải gừng.
Nhởn nhơ, bè bạn, tiệc tùng,
Tóc tai dựng đứng, như khùng, giống điên.
Quần xệ dưới, áo hở trên,
Nhún nha nhún nhẩy tựa lên cơn ghiền.
Ngồi bên cha mẹ, tổ tiên,
Hai chân vắt vẻo, ngả nghiêng trên bàn.
Vừa về, lập tức điện đàm,
Ồn ào như cả thế gian, chỉ mình ?!
Học hành dở, giỏi đường tình,
Ông bà ngao ngán, ngồi nhìn, thở ra !
Người quen, kẻ lạ đến nhà,
Nói năng như chó cắn ma không bằng !
Bó tay, cha mẹ đầu hàng,
Nghiến răng chả dám thở than nửa lời...

Cúi, ta có ngượng với đời,
Ngửa, ta có thẹn mặt trời sáng soi ?
Ai ơi, ngẫm lại mà coi,
Sống trong trời đất, làm người có suy ???

HOÀNG NGỌC VĂN

5.12.08

QUÀ XUÂN LƯU ĐỘNG

Năm nay Tết sắp đến rồi,
Vài hàng đề nghị, đôi lời xin thưa :
Thương nhau, nói mấy cho vừa,
Cứ mời ly rượu, dẫu dưa muối cà.
Thân tình xin cứ dọn ra,
Chén anh, chén chú, đậm đà đồng hương.
Chứ đừng tái diễn vở tuồng,
Đãi nhau đĩa mứt “cúng dường” tồn kho.
Mượn đầu heo, thết của cho,
Không vô “vài xị” ra trò dửng dưng !
Thuận chơi, bất thuận thì đừng,
Chớ “hâm” quà cũ để mừng lẫn nhau.
Người ta để ý rất lâu :
Nhận ra hộp mứt chuyền nhau trăm nhà !
“Quà Xuân lưu động” bôn ba, (*)
Đầu năm xông đất làm quà tặng... lơi !
Chật nhà, “tiêu thụ” cho rồi,
Nể lòng, đành chẳng nửa lời nói ra.
Cầu mong Kỷ Sửu này qua,
Quà “tươi” thì tặng, quá đà thì thôi !
Thà đừng... biếu xén mà vui,
Nhận quà rồi cứ... ngậm ngùi, phân vân !?

HOÀNG NGỌC VĂN (Dec 4th,2008)
---------------------------------------------------------------------------
(*) Món quà từ các năm trước của người khác tặng
trong các dịp lễ lạc. Tết đến, được khôn khéo gói
ghém lại, bọc giấy hồng, để “kính biếu” người khác,
kiểu “mượn đầu heo nấu cháo”. Tác giả tạm đặt tên
món quà “kỳ quặc” này là “Quà Xuân lưu động”,
nghĩa là cũng một món quà cũ ấy, “du lịch” từ nhà
này đến nhà kia mà người nhận quà rất ngán ngẩm !

2.12.08

CÓ MỒM

SAO LẠI... HÓA CÂM ?

Người ta có một... cái mồm,
Trời sinh ra để... gọi phôn về nhà.
Lúc đi thưa mẹ, trình cha,
Đến nơi phải báo để nhà yên tâm.
Có mồm sao lại... hóa câm,
Khi đi, khi ở âm thầm như ma ?!
Cái nhà đâu phải cái “bar”,
Có tiền mò đến, vào ra giải sầu ?
Ta ăn ta ở mãi đâu,
Mẹ cha khắc khoải canh thâu chập chờn.
Vắng tin, cha mẹ lo hơn,
Phập phồng ngóng đợi tiếng phôn gọi về.
Ta vui thú với bạn bè,
Nhẫn tâm sao để tái tê các Ngài ?

Trần ai, ai có giống ai,
Là người phải khác với loài... thú hoang.

HOÀNG NGỌC VĂN

14.11.08

ĐỜI TÔI

Đời tôi em hỏi làm chi,
Đời tôi là chuyến tầu đi không ngừng...

Nổi trôi theo vận nước,
Sống đọa đầy, lầm than.
Ai có nghe chua xót,
Cái kiếp người lang thang ?

Tôi bỏ lại xóm làng,
Với giáo đường rêu phong.
Sân nhà thờ cỏ dại,
Mẹ già khóc, đứng trông...

Đàn em thơ bé nhỏ,
Nức nở tiễn tôi đi !
Mắt mẹ nhòa, ái ngại,
Như tượng đá, sầu bi !

Tôi bỏ lại người yêu,
Thường hong tóc mỗi chiều.
Tôi bên này bờ dậu,
Trộm ngắm bóng diễm kiều.

Từ bấy, tôi sang sông,
Thương cô lái giữa dòng.
Thương con đò mãi đợi,
Nhớ hàng mi cong cong..!

Theo người vượt biển Đông,
Ngắm vì sao đổi dòng.
Tầng mây nghe tiếng vạc,
Xót phận mình long đong !

Tôi, con tầu viễn xứ,
Mải độc hành tìm ga.
Cánh chim trời lữ thứ,
Người lãng tử không nhà...

Những ngày xưa thân ái,
Giờ gục nhớ người yêu.
Mờ lệ, hồn tê tái,
Ôi ! Thương quá những chiều...

Nhớ bờ hoa dâm bụt,
Nhớ phượng vĩ mùa hoa.
Nhớ tiếng ve sầu não,
Nhớ bóng em nhạt nhòa..!

HOÀNG NGỌC VĂN

3.11.08

BÁC PHÓ HÚI (*)

Thân làm phó húi, tưởng như chơi ?
Tô điểm nhân quần, phải có tôi.
Đi mấy đường dao, rên chí tử,
Đưa vài nhát kéo, sướng mê tơi.
Ngoáy tai, nghe tỏ người hay ngợm,
Cạo mặt, nhìn tường phượng khác dơi.
Biết phận tài hèn, không múa rối,
Nguyện đem nghề mọn góp vui đời !

HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Phó húi, phó cạo = Thợ hớt tóc

30.10.08

Truy Điệu Cố Tổng Thống

NGÔ ĐÌNH DIỆM

Khai sinh đệ nhất Cộng Hòa,
Kết tinh sự nghiệp bôn ba xứ người.
Thương dân lòng những rối bời,
Xót nòi tấc dạ khôn nguôi đêm ngày !
Cụ về tươi thắm cỏ cây,
Cụ về thỏa dạ người người đợi mong !

Bao năm xây đắp núi sông,
Bao năm rạng rỡ con Rồng cháu Tiên !
Hai tay kiến tạo thanh bình,
Một thân vò võ hy sinh cứu đời !
Giang sơn một gánh nửa vời,
Quốc gia rướm lệ bặt hơi anh hùng !
Cụ đi để lại tang chung,
Cụ đi hóa cảnh nghìn trùng nước non !
Toàn dân hiu hắt héo hon,
Hồn thiêng sông núi nỉ non khóc thầm !
* * *
Lâm râm thắp nén hương lòng,
Nhớ người vị quốc non sông đắp bồi.
Thiên thu danh vẫn sáng ngời,
Sử xanh ghi khắc, người người tiếc thương !

HOÀNG NGỌC VĂN
(Tiểu Đoàn 3/TQLC, Sói Biển KBC. 3337)
Thủ Đức, ngày 02-11-1963

22.10.08

ÔNG ƠI, THƯƠNG TÍ !

(“Cụ Văn” phúc đáp Ban Biên Tập Đặc san
Kỷ Sửu của một “Hội Gái” ở hải ngoại)

Dăm bà bảo “Ông ơi chiều ý,
Giúp đặc san tiễn Tý ra đi.
Đón anh Kỷ Sửu đang về,
Bước chân nghé ngọ, ngô nghê lối mòn”.

Thương quý bà, nước non, quê cũ,
Nhưng e già không đủ sức gân.
Khuyếch trương văn hóa xa gần,
Vốn là tâm niệm của thân già này.

Khốn chẳng có văn hay, chữ tốt,
Lại vang danh người dốt, dở hơi.
Thương ai, muốn giúp, ai ơi,
Có ai thương lão cuộc đời già nua ?!

Thương Hội Gái (*), mấy phùa lão chết ?
Trẻ cười già mất nết, se sua !
Đặc san viết mấy cho vừa,
Tốn bao ống mực vẫn chưa thỏa lòng !

Tha thiết lắm, tơ tằm dễ cắt ?
Thôi đành liều, nhắm mắt đưa chân.
Nể lòng, đóng góp số Xuân,
Ra Giêng xin được trùm chăn, dưỡng già !?

HOÀNG NGỌC VĂN
-----------------------------
Đón Xuân Kỷ Sửu 2009
(*) Một Hội Phụ Nữ Việt Nam hải ngoại

12.10.08

NỖI BUỒN MẤT MẸ

Được tin Mẹ mất một chiều đông,
Ở tận quê nghèo, cạnh bến sông.
Quặn thắt, lòng tôi đau đớn lắm,
Đất trời chao đảo, nát tan lòng !

Than thở, thằng em viết não nề :
“Anh ơi, Mẹ mất, anh không về.
Khăn tang rũ rượi còn treo đó,
Em vắt u sầu ở mộ bia” !
* * *
Giá tôi có phép biến thần thông,
Như Mục Kiền Liên vượt núi sông.
Gặp Mẹ cuối đời, cho bớt tủi,
Gió ngàn, nhân thế cảm thương không ?!

Người có về qua xóm đạo tôi,
Thăm em, thăm chị, nhắn đôi lời...
Ghé qua nghĩa địa, thưa cùng Mẹ :
Xin lỗi Mẹ dùm nhé, bạn ơi !

Cũng nhớ thắp nhang thay mặt tôi :
“Xa xôi, con cụ cuối chân trời.
Ngược xuôi, tất tả đang lo chạy,
Tấm vé tàu bay chuyến khứ hồi”..!

Quê hương thăm thẳm lối về,
Nhớ thương Mẹ quá, sơn khê chập chùng.
Canh khuya tiếng nấc khôn cùng,
Mẹ ơi, con khóc não nùng từng đêm !

HOÀNG NGỌC VĂN

5.10.08

VIẾNG CHÙA, THĂM THẦY

(Cảm tạ Hòa thượng Thích Thanh Cát & chùa
Giác Minh, Palo Alto đã bảo trợ gia đình con
từ trại tỵ nạn Philippines sang Mỹ năm 1978)

Thầy đi bác sĩ, con lo lắm,
Vái Phật độ Thầy mạnh khỏe luôn.
Thuở trước con từng nơi cửa Phật,
Nhớ Thầy, nhớ cả chốn thiền môn.
Nguyện cầu Thầy sống trên trăm tuổi,
Ở với chùa xưa, với chúng con.
Thay mặt gia đình, xin đạo đạt
Tạ ơn, dâng trọn tấm lòng son.
Dáng Thầy ẩn hiện trong tim óc,
Lững thững quanh chùa ngắm núi non.
Nhang khói tỏa lan, lòng lắng đọng,
Công phu, chuông mõ vọng Càn Khôn...

Vợ chồng HOÀNG NGỌC VĂN
và các con, cháu chân thành tri ân

29.9.08

CỤ VĂN SẼ THAM DỰ OLYMPIC

"MÔN THI NHẢY SÀO” NĂM 2012
Tin từ Thi, Văn, thân hữu và gia đình cho biết : CỤ VĂN sẽ tham dự Olympic, môn thi “Nhảy sào” vào năm 2012 tại Anh quốc.
Hình trên, chụp Cụ đang ráo riết luyện tập ngày đêm để kịp tranh giải “Huy chương vàng nhảy sào” vào năm đầy hy vọng ấy !
Chúc Cụ đem chiến thắng về cho màu cờ sắc áo “Làng Thơ Việt Nam hải “ngại”.
Trích tin từ hãng thông tấn... Đại Cồ Vịt)
XIN TỰ GIỚI THIỆU
Tôi tên là cụ Văn, (1)
Thích viết thơ lăng nhăng.
Thơ thẩn không hay lắm,
Chuyên về thể... nhập nhằng.
Hễ nghe chuyện bất bình,
Tức khắc nổi tam bành.
Chẳng hề suy nghĩ quẩn
Về thân phận chỉ mành.
Thấy người Việt chửi nhau,
Là dị ứng đau đầu.
Nghe thương yêu thì khoái,
Như gắp trúng phao câu !
Không phải Mèo, H’Mong,
Cũng chẳng giống Remond (2)
Tôi, dân Việt chính cống,
Nửa là thằng, nửa ông...
Ưa giúp người lâm nguy,
Mặc đời có thịnh suy.
Dù đất trời rung chuyển,
Vẫn ăn no, ngủ khì...
Không ngán thứ ông to,
Càng chịu phang... bà lớn.
Điểm danh bọn mặt mo,
Chữa tuyệt bệnh cà chớn !
Nhận tôi sợ... vợ tôi,
Chả hề dám hé môi.
Dù nàng sai rửa bát,
Hay gãi lưng, chùi nồi !
Xin giới thiệu đôi dòng,
Tìm bạn khắp Tây, Đông.
Ai cùng chung... chí hướng,
Mời góp tiếng tơ lòng !
----------------------------------------
(1) Xin đừng đọc lái.
(2) Tiếng Việt đọc là “rờ-mông”, một giòng họ của... Tây.

21.9.08

BÂY GIỜ CHỒNG GẬY !!!


(Thương tặng hiền thê bị đau chân
phải chống... gậy)

Ngày xưa làm phách ta đây,
Bây giờ chống gậy đêm ngày vào ra.
Ngày xưa khoái Mút-Cu-Wa, (*)
Bây giờ chống gậy trong nhà, ngoài sân !
Thương ơi, bả xụi, hết gân,
Bây giờ chống gậy ngoài sân vào nhà !
“Trăm năm trong cõi người ta”,
Thế gian ai chẳng ông bà “chống” nhau ?!
Thường tình chống trước tha sau,
Nếu không chống, ở bên nhau phát rầu !
Thanh xuân chống bởi phao câu,
Về già càng chống hết sầu, tăng ga !
Ngày xưa xách gậy chống Ta,
Bây giờ chống gậy từ nhà ra sân.
Hỡi ôi ! Thương khách hồng quần,
Bây giờ chống nạng, thêm chân ra vào !
Đã từng quơ gậy hô hào,
Hết thời, -chống gậy ra vào chênh vênh- !
Hôm nào múa gậy ngông nghênh,
Bữa nay chống gậy buồn tênh, lờ đờ !
Bao giờ cho đến bao giờ,
Oai phong lẫm liệt, dựng cờ, giương... can !?
* * *
Cầm quyền phải chống gian tham,
Chống vu oan, kẻo dân than, -chống mình-.
Đày dân đói khổ tội tình,
Dân no, khỏi chống gậy xin nước ngoài.
Tấm lòng xin tỏ cùng ai,
Chẳng hề chống báng, chống sai, “chống... càn” !

HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Thủ đô nước Nga, đọc theo âm Việt.

13.9.08

VỢ CHỒNG


Vợ chồng ai chẳng “chống” nhau ?
Miễn sao nhè nhẹ khỏi đau lòng người.
Tiếc gì nhau một nụ cười,
“Chống” sao cho điệu để đời lên hương.
“Chống” từ cái thuở vừa thương,
Và còn “chống” tiếp, cuối đường mới thôi.
“Chống” nhau, “chống” đứng, “chống” ngồi,
Cứ như Do Thái bên đồi Gô-Lăng !
Lúc buồn “chống” kiểu tặc-dzăng,
Khi vui “chống” nhẹ, gió trăng hữu tình.
Mình ơi, mình phải thương mình,
Canh khuya thanh vắng, thình lình “chống” sao ?
Hôn nhân đừng kể thấp cao,
Cố cho tình ý khít khao, được rồi.
I-răng, I-rắc, người Hồi,
Yêu nhau, vẫn cứ một đời “chống” nhau.
“Chống” nhau mới nhớ thương nhau,
Nếu không “chống”, để phao câu làm gì ?!

Anh hùng nổi máu Trương Phi,
Làm lành, ắt hẳn ấy vì “chống” nhau.
“Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nắm cỏ khâu... xanh rờn”.
Đến Liên Hiệp Quốc chả hơn,
Ông to bà lớn cũng vờn “chống” nhau !

CỤ VĂN

11.9.08

NGÀY XƯA...

Ngày xưa, khi tuổi còn thơ,
Tôi thường kết bạn, ngao du đêm ngày.
Trừ khi những lúc học bài :
Tờ-i-sắc tý, -ra ngoài bắt chim.
Nhiều hôm ngơ ngẩn đứng nhìn
Đôi chim bay mất, lặng thinh ngó Hồng...
Rủ nhau vờ kết vợ chồng,
Tôi làm chú rể, còn Hồng vợ tôi.
Xua tay, nàng bảo : “thôi, thôi :
Chú em lấy thím, cậu Côi mợ Đồng.
Người ngoài không thể làm chồng,
Cô em lấy dượng, anh không thấy à” ?!

* * *
Thời gian thấm thoát trôi qua,
Tôi lên tỉnh học, chuyến phà cuối đông...
Xa nhà, nhớ cả bến sông,
Nhớ cây đa có tổ ong, não lòng...
Về quê, tôi ghé thăm Hồng,
Nàng nay đã có con bồng, con mang.
Nhìn nhau, kỷ niệm dở dang...
Tôi than : sao vội sang ngang ? Nàng cười !
Tha hương đất khách quê người,
Cố nhân gặp lại, rối bời tâm can...

HOÀNG NGỌC VĂN

2.9.08

NỖI SẦU MẤT MẸ !

(Tin báo: Một cậu bé Mỹ 9 tuổi, sống
với thi hài mẹ trong nhà suốt hơn
một tháng, vì không muốn mất mẹ)

Một cậu bé mới vừa 9 tuổi,
Mẹ chết đi một buổi tối trời.
Cậu ngồi sầu não lệ rơi,
Thương mình mất mẹ, xót đời cô đơn !
Suốt tuần Lễ Tạ Ơn nhịn đói,
Chỉ còn duy vài gói pizza.
Cậu ăn chiếu lệ cho qua,
Sợ hàng xóm biết. Phải xa mẹ hiền.

Hơn một tháng sống liền bên mẹ,
Vẫn đến trường, bạn trẻ vờ vui...
Cậu lo cảnh sát phanh phui,
Họ đem chôn mẹ. Cuộc đời quạnh hiu !
Lại thêm cảnh sớm chiều homeless,
Bóng mẹ hiền biền biệt mờ xa...
Nhưng rồi bạn phát giác ra,
Gọi xe cấp cứu đến nhà, chở đi.
Cậu nức nở đứng ỳ bên mẹ,
Chắp tay xin cứ để mẹ yên...
* * *
Hỡi người bạn trẻ thiếu niên ?
Nhập băng sống bụi... Mẹ hiền thì sao ?

HOÀNG NGỌC VĂN

23.8.08

ĂN MÀY PHẢI CÓ LICENSE !

(Tin các báo : Ngày 19-8 vừa qua, chính
phủ Thái Lan đã ra lệnh : “Ăn mày phải
có giấy phép hành nghề”) !

Ăn mày cần phải có... License,
Chính phủ sao mà... sách nhiễu dân ?
Cả vú định trùm luôn miệng trẻ ?
Thương dân tội nghiệp, lại thương thân !

Mấy ông Thủ tướng cũng ăn xin,
Lội suối, trèo non để... kiếm xìn.
Hỏi có trự nào cần giấy phép ?
Mồm nghêu ngao hát, bạc-la-đin !?

Laura theo Bush, mấy license ?
Lẽo đẽo, khoan thai kiểu “chả cần” !
Tay vẫy, miệng cười, trông rất điệu,
Vô tình đến mấy cũng phân vân !

Xin thưa quý Mợ, kể từ nay,
Lão sẽ đình công xoa tối, ngày. (1)
Rửa bát, quét nhà, cần có phép !?
Gãi chui, bóp lậu, ở tù ngay !

Cụ Văn chỉ giáo Thái Lan hay :
Cái thứ “luật rừng”, quả báo thay :
Dân đói, đâm liều tìm mọi cách,
Đường cùng, tất thảy phải... ăn mày !!! (*)

CỤ VĂN
--------------------------------------------------------
(1) Gãi lưng & đấm bóp cho vợ là nghề...
chuyên môn có bằng cấp của Cụ Văn,
(*) Cụ Văn tự dịch sang tiếng Mỹ cho Thailand
dễ hiểu : People will “eat” your government !!!

Video - Những ngày nghỉ phép - Hùng Cường , Mai Lệ Huyền

Thân mời quý bạn thưởng thức nhạc phẩm
Những ngày nghỉ phép
và đám cưới nhà binh
Viớ tiếng hát Hùng Cường và Mai lệ Huyền
Nhạc ghi âm trước 1975

21.8.08

TỆ NẠN... ĐÁM CƯỚI

VIỆT NAM HẢI NGOẠI

Dân ta Văn hóa ngàn năm,
Cưới cheo, hội họp “cà lăm” câu giờ.
Tang tình... chị cứ lửng lơ,
Hò khoan... anh bước... Tôi chờ héo hon !
Trễ vì thoa phấn, tô son ?
Chậm vì đeo lá, mang lon, kiếm dù ?
Nước ta sản xuất cao su,
Hóa ra co giãn, “gật gù” đấy thôi !
Một bàn đã chín người ngồi,
Nghiêng nghiêng, ghé ghé, ngáp rơi quai hàm !
Chờ thêm anh nữa, đủ bàn,
Có anh có chú, ta hàn huyên chơi !
Hỡi ôi ! Hết đứng, lại ngồi,
Anh thơ thẩn mãi để tôi mỏi mòn !
Ngao du, vãn cảnh núi non...
Sao không chóng vánh cho con cháu nhờ ?!
Thiệp mời ghi rõ mấy giờ,
Sao anh khệnh khạng, ỡm ờ đến sau ?
Nếu ta đúng hẹn cùng nhau,
Ắt là hai họ, rể, dâu thỏa lòng...
Khỏi phiền kẻ đợi, người mong,
Rạng danh con cháu Lạc Long quý giờ !
Đáy lòng tôi gửi bài thơ,
Từ nay ta quyết ĐÚNG GIỜ, nghe anh ?!

HOÀNG NGỌC VĂN

13.8.08

NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI TA ƠI !

“Một cây làm chẳng nên non”,
Ba cây chụm lại om xòm... chửi nhau !
Ngàn xưa cho đến ngàn sau,
Hậu sinh con cháu nháy nhau, chúng cười !
Thời gian, còn để tiếng đời,
Làm sao ra cái giống người... hẳn hoi !
Hằng ngày, cần lấy gương soi,
Mặt mình ngắm thử, dễ coi không nào ?
Câu văn, lời nói, tiếng chào,
Phải cân, phải nhắc, người nào giống ta ?
Hay ta chỉ giống... quỷ, ma,
Ma-phăm (*) lại quát : chán nhà... tôi ơi !!!
Nào ta có phải ông trời,
Mà đòi thiên hạ... vâng lời ta đâu ?!
Thức thời, phải nghĩ trước, sau,
Giương càng (1), múa mỏ, liệu mau mau chừa !
Mình khôn, kẻ khác có thừa,
Đừng hòng bóp miệng, vải thưa bịt người.
Hỡi ai đạp đất, đội trời,
Cọp kia chết để cho đời... bộ da.
Vấn tâm : ta phải là ta ?
Biết nhường, biết nhịn, giống nhà Việt Nam ???

HOÀNG NGỌC VĂN
------------------------------------------------
(*) Ma femme, tiếng Tây = Vợ tôi
(1) Loài cua thích giương càng hù đối thủ

9.8.08

8.8.08

Thơ vui

Thơ me Tây (Gái Huế) gửi cho chồng là lính Pháp

J'écris vài chữ suivant
J'envois thăm hỏi amant đăng trình
Toute seule dòng lệ rung rinh
Cigogne phận thiếp một mình gian nan.
Depuis thiếp bén duyên chàng
Plaisir tính lại nồng nàn mấy khi
Mission chàng đã fini
Trách le ciel khéo bày chi lỡ làng
La cours mousse mọc lune tàn
Bonheur ai nỡ bẽ bàng thế ni
Lạnh lùng với chiếc chemise
L'automne trằn trọc au lit một mình
Mon cœur cảm thấy bất bình
Mes pleurs nó chảy thật tình khôn ngăn
Dù chàng đổ xuống l'argent
Rồi đây thiếp chẳng contente được nào
Ma vie rồi sẽ ra sao ?
Garçon một trẻ thiếp giao cho chàng.
Để chàng nuôi tại la France
Còn riêng thiếp ẵm về làng une fille
Thôi thôi chàng cứ parti
Đông Ba đợi thiếp Paris chờ chàng

Tác giả : Vô danh


Bản dịch của CỤ VĂN
Dịch từ tiếng Ta với tiếng Tây sang tiếng Việt

Gửi chàng vài chữ sau đây,
Nhớ chàng tha thiết từ ngày hồi hương.
Riêng em, nước mắt chảy tuôn,
Gian nan thiếp chịu cố hương mặc tình.
Từ khi thiếp bén duyên mình,
Lòng chàng đã thỏa, niềm tin thiếp chờ.
Nhiệm kỳ đã hết bấy chừ,
Trách trời bắt thiếp đường tơ lỡ làng !
Trăng lên rồi lại trăng tàn,
Ấm êm sao hóa bẽ bàng thế ni ?!
Hương xưa chiếc áo sơ-mi,
Đêm thu thức giấc, sầu bi phận mình.
Tim em quặn thắt bất bình,
Dòng châu khôn nén, vô tình chảy ra.
Dù chàng cho bạc, tặng quà,
Nhớ chàng, lòng thiếp chẳng qua được nào.
Đời em rồi sẽ ra sao ?
Xin trao cu Tý ra vào với anh.
Trời Tây con học, con hành,
Phần em, cái Hĩm tóc xanh về làng.
Chàng đi một cõi thênh thang,
Đông Ba mình thiếp ngóng chàng Paris.

3.8.08

NHÌN SÚNG GIẶC,

NHỚ SÚNG CHỒNG
Tin các báo : “Một tên cướp 32 tuổi, sinh trưởng
và cư ngụ tại Michigan, Hoa Kỳ, đột nhập nhà một
Cụ Bà Mỹ 85 tuổi, cướp của và đòi hiếp dâm cụ.
Tên cướp khốn kiếp và vô luân này bị Cụ Bà đưa
vào mê hồn trận và bị chính cụ bắn chết tại chỗ”.

Cụ Bà Mỹ tám mươi lăm,
Bị thằng ăn cướp vào thăm 4 giờ. (sáng)
Ranh con bắt cụ cởi đồ..,
Phất phơ súng lục nó quơ ngang tàng !

Khiến cụ nhớ cơ hàn thuở trước,
Cũng súng này rách mướp đời hoa !
Biết bao máu lệ chan hòa,
Cũng hai viên ấy mà ra thân tàn !
Cụ làm bộ hân hoan, thích lắm,
Dụ “chàng” đi thăm thẳm từng phòng...
Nhìn súng giặc, nhớ súng chồng,
Cụ vờ chớp mắt, má hồng hây hây !
Cụ ngoắc khẽ : “lại đây mở két”,
Và nghĩ thầm, la thét mất công !
Khi “thằng phải gió” (*) xiêu lòng,
Cụ vồ ngay khẩu súng chồng ngày xưa.
Rồi điên tiết bắn bừa tên cướp,
Hắn phơi thây, chổng ngược, ngay đơ...
Tưởng rằng “bị cáo” te tua,
Ai hay Chánh Án phục thua mẹo thần :
“Cụ hơn hẳn mười lần cảnh sát,
Nuôi tốn cơm, bắt nạt dân lành...” !

Nhân tài đâu chỉ tuổi xanh,
Bà già há đã dễ ăn mà nhằm ?!
Hoan hô, chúc Cụ trăm năm,
Thằng ăn cướp đáng băm vằm làm gương !
“Bạn dân” (1) nhông nhổng đầy đường,
Chúng con kính thỉnh lên giường... trùm chăn !!!


HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Rủ nhau lên núi hái chè,
Gặp thằng phải gió nó đè em ra...
(1) Tục truyền rằng : “Cảnh sát là bạn dân” (?!)

12.6.08

Diển Hành Ngày Quân Lực VNCH 19-6-1973

Nhân ngày Quân Lực VNCH 19-6-2008
Xin gởi đến quý bạn Video Clip Diễn hành ngày
Quân Lực 19-6-1973 tại Thủ Đô Sàigòn thân yêu của chúng ta
Để cùng tưởng nhớ đến Những người Anh Hùng đã vị quốc vong thân
Thân ái
Hoàng Ngọc Văn

TỰ VỊNH LÁI MÁY BAY CESSNA










CỤ VĂN với Pilot Phạm Hoàng trước lúc bay

Ta ngồi cỡi gió, giỡn cùng mây,
Một chuyến du hành khắp đó đây.
Bay lượn San Fran, vờn mọi nẻo,
Cám ơn Pilot Phạm Hoàng thay !
Phi công, Ta sẽ có ngày !
* * *
Phi công giỏi lái tàu bay,
Bà nhà thì cứ ngày ngày lái ông !
Phi cơ cùng với phi công,
Chung quy cũng ngán tiếng cồng bà la !
Phi công bay khắp sơn hà,
Chỉ không lái nổi “phi” bà đấy thôi !
Trời ơi xin hỏi ông Trời :
Bà Trời còn đó, cuộc đời... te tua !
Ông ơi ! Con vốn chịu thua !

CỤ VĂN

11.6.08

SAO LẠI TẶNG HOA ???

(Nữ sĩ Ngọc Bích tặng hoa trên NET nhân
Father’s Day, khiến Cụ Văn (vốn thủ cựu)
hiểu lầm, Cụ nổi quạu mần thơ chất vấn)

Ông chết đâu mà, ả tặng hoa ?
Chẳng thà “ấy” biếu “gái” Phà Ca.
Thương nhau, tặng quách cho chai rượu,
Để lão mời “cưng” đánh chén khà !
Ví phỏng ta đây là chú Cuội,
“Em” đành thân tặng “cái” Hằng Nga.
Mặc ai Âu, Mỹ ưa lòe loẹt,
Đây Mỗ quen rồi lối Việt ta.
Hoa sói, hoa hòe chi, lắm chuyện,
Mực khô, lít đế khướt la đà !!!

CỤ VĂN, Father’s Day 2008

4.6.08

TỨ HẢI GIAI HUYNH ĐỆ

Tôi may mắn nhập hội Thơ,
Đệ huynh tứ hải bây giờ là đây.
Được khuây khỏa những ngày lưu lạc,
Nhấp chén vui, lúc Bác khi tôi.
Quê hương xa tít mù khơi,
Đêm ngày khắc khoải, lệ rơi hai hàng.
Nhớ thuở trước ngang tàng đời lính,
Thức trắng đêm bàn tính rải quân.
Mong cho trận chiến xoay vần,
Vái trời xóa sạch bức vân cẩu buồn.
Đôi giày trận vượt buôn làng nhỏ,
Với thân trai sương gió bốn phương.
Trên vai mang nặng súng gươm,
Lưng đeo trĩu cái sắc vương đất trời.
Hồn sông núi đổi dời cuộc chiến,
Đời hùng binh đành tiễn núi sông.
Bôn ba, sống kiếp lưu vong,
Tiếng quân hành vẫn vờn trong dập dồn...
Trăng chênh chếch, cố thôn vườn cũ,
Sân nhà thờ, bóng rũ, rêu xanh.
Người xưa còn với mái tranh ?
Dưới cây trứng cá đêm thanh ngày nào ?

HOÀNG NGỌC VĂN, (Ngày Quân Lực 2008)


BÀI HỌA

Vận may được nhập làng thơ,
Anh em họa vận, đánh cờ đó dây.
Nhớ lại buổi tháng ngày thất lạc,
Đã nhiều phen phờ phạc thân tôi.
Canh khuya quyết vựơt trùng khơi,
Sóng gầm, gió hú thuyền bơi từng hàng.
Đã một thuở thân mang áo lính,
Suốt đêm trường mưu tính hành quân.
Bao phen thế trận chuyển vần,
Diệt tan giặc cộng cho dân hết buồn.
Đã vượt suối tới thôn xóm nhỏ,
Lại băng rừng đây đó tứ phương.
Thân trai tay súng, tay gươm,
Xông vào giáp trận khói vương mù trời.
Thế chiến trận đang hồi quyết liệt,
Bỗng lệnh truyền tiễn biệt núi sông.
Thương thân chịu phận đào vong,
Quốc hồn réo gọi non sông dập dồn…
Đêm khuya khoắt làng thôn cảnh cũ,
Quanh ao làng liễu rủ màu xanh ??
Cố nhân còn trú nhà tranh ?
Dưới dàn thiên lý trăng thanh thuở nào ??

TRƯỜNG GIANG 9-6-2008


Họa bài họa
của Thi huynh Trường Giang

Tưởng xướng chơi kiểu thẩn thơ,
Nào ngờ được bạn thuở giờ, đáp đây.
Bùi như thể nhai cây kẹo lạc,
Xin cám ơn quan bác, họa tôi.
Như thuyền tách bến ra khơi,
Nhấp nhô lướt sóng, cặp đôi hàng hàng.
May mắn quá, gặp chàng cũng lính,
Từng ngược xuôi, Hàn Tín giữa quân.
Ước mong thế nước xoay vần,
Góp phần vá lại bức vân cẩu buồn.
Hoài bão lớn, vương tôn chẳng có,
Ấp ủ gieo mưa gió bốn phương.
Dưới trăng lẳng lặng mài gươm,
Giơ tay vung kiếm, bụi vương đất trời.
Xưa Trưng, Triệu sống đời dũng liệt,
Ngẫm phận mình, giã biệt non sông.
Mang thân quốc phá, gia vong,
Đêm nghe tiếng Quốc, lệ trong tủi dồn...
Hồn sông núi, cố thôn, làng cũ,
Hú tiền nhân, gìn giữ sử xanh.
Nhớ thương thấp thoáng mái tranh,
Cố nhân ẩn hiện, trăng thanh ngày nào !

HOÀNG NGỌC VĂN

29.5.08

THƯƠNG MÌNH, THƯƠNG LẮM...

MÌNH ƠI !

(Bài thơ khá dí dỏm, vì hàng nào cũng
có ít nhất một chữ “mình”, tổng cộng
đếm được 45 mình, mỗi mình mỗi vẻ)

Mình thương mình lắm, mình ơi,
Thương mình hơn cả mình tôi thương mình.
Mình “gầm” mình, nổi lôi đình,
Mình hăm, mình khóc rung rinh cả nhà.
Mình ghen bóng gió Phà Ca,
Mình hồ-nghi quẩn, mình “rà” lung tung :
Mình la : “Vải mỏng đòi thưng (1)
Ẩn mình giấu giếm, hòng bưng mắt bà” !?
Chịu mình tính nết thật thà,
Mình giòng sư tử, hóa ra sóng thần !
Xét mình tự cổ chí tân :
Mình thương mình nhất”, -trăm lần nhiêu khê- !
Mình say mình đến “hôn mê”, (2)
Mình mình trằn trọc, bốn bề lặng thinh...
Mình nhìn bên, chỉ mình mình,
Cảm mình, mình vẫn chung tình bấy nay...
Mình khen mình, phục mình hay :
Thân cò lặn lội, mình xoay, bậc thầy.
Đói no, mình quấn quít thay,
Hoạn Thư sôi máu, mình đay-nghiến hoài ?!
Mình ơi mưa gió, cậy ai ?
Mình hờn dỗi mãi, một, hai “bỏ mình” !!! (3)
Mình mê, mình mết mình mình,
Dù ai hoa hậu, mặc tình, -mình thôi- !
Ới mình, vợ cả ta ơi,
Xương bao nhiêu đốt, gấp đôi thương mình !

HOÀNG NGỌC VĂN
------------------------------------------------------------
(1) Thưng, đồng nghĩa với bưng, bưng bít
(2) Hành động “lạng quạng” trong vô thức
(3) Không phải liệt sĩ, mà là bỏ quách cho rồi.

19.5.08

“CÔNG NƯƠNG”

Công nương” Ngô Minh Hằng,
Thơ phang giặc thật hăng.
Quê ở vùng Cung Quảng,
Bên hàng xóm chị Hằng.

Công nương”
khóc “tướng công”,
Thằng Cuội liền xung phong.
Nhào ra đòi xé xác,
Phận gái hóa long đong !

“Quân công
hay “tướng công”,
Phi công hoặc nhân công.
Công nào mà chả được,
Miễn thương dân, gánh gồng !

“Tướng công
xơi chả Phượng,
Thằng lính đớp cơm khô.
“Quân công chuyên phè phỡn,
Lính hành quân thấy mồ !

Luận công chỉ phí công,
Muốn thắng cần thần công.
Muốn ấm no, sung túc,
Nên cấy lúa thần nông.

Tương nhượng sớm thành công,
Nhịp nhàng ta tấn công.
Vào lũ người Cộng sản,
Hòa hợp không ? Thưa không !

Tài lực giúp thông công,
Chớ vơ nhầm của công.
Chừa mồm loa, mép giải,
Làm đầy tớ không công !?

CỤ VĂN

16.5.08

NÓI PHÉT

Dưới đây là hai bài thơ giao hữu, tượng trưng xin đưa
ra nhằm dằn mặt cái anh Đồ Quỷ để nhắc anh ta biết :
Trình độ “Nói Phét” trong bài “Tự Trào” của anh chỉ
“nổ” nghe mới như tiếng pháo vu quy.Trái lại,của các
“qua” đây thì ầm ầm như đại bác 175 ly của Mỹ vậy.
Khá khen “đệ to gan, lớn mật” lắm, dám gồng mình
kiểu “con nhái muốn to bằng con bò” đấy !!!

Tôi con ông Trạng, cháu ông Nghè,
Nói có trên trời, dưới đất nghe :
Sức khỏe Hạng Vương cho một búng,
Cờ cao Đế Thích chấp hai xe !
Lặn ùm xuống biển lôi tàu lại,
Nhảy thốc lên non bắt cọp về !
Bữa nọ tạt chơi trong Nội phủ,
Mấy nghìn cung nữ phải lòng mê !

(Khuyết danh)


NÓI PHÉT
(Họa ý bài “Nói Phét” của Khuyết Danh)

Thơ tôi, Đỗ Phủ cũng im ro,
Lý Bạch xụi râu đứng thập thò...
Thôi Hiệu dâng ly hầu rượu, quạt,
Vương Duy điếu đóm, ngáp buồn xo !
Tố Như chạy mặt, ôm Từ Hải,
Nguyễn Bính te tua, nhảy xuống đò !
Chị Điểm, cậu Luân teo vịnh nguyệt,
Xuân Hương, Chiêu Hổ hết đường mò ?!
Tài hoa như... Mỗ mà nghèo mạt,
Thật trách anh... Trời chả biết cho !?!

HOÀNG NGỌC VĂN

14.5.08

TỰ TRÀO

Ngồi buồn xuống bút tự trào chơi
Góp chút thơ văn chuyện báo đời
Chư vị thấy vui, mời xướng họa
Không ưa xin chỉ bảo đôi lời
* * *
Càng nghĩ, qua càng thấy phục qua !
Mặc đời đàm tiếu coi như pha !
Tha hồ ngồi nặn thơ con cóc !
Mặc sức nằm mơ truyện lá đa !
Tiền bạc lo gì : còn vợ đó !
Cửa nhà há ngại : có con mà !
Bàn hươu, tán vượn qua vô địch
Thiên hạ hỏi ai chẳng biết qua ?

Ha Ha
Q?


Họa Thơ Xướng
“TỰ TRÀO” của ma Đồ Quỷ

Tào Thực mần thơ cần bảy bước,
Cụ Văn xướng họa chỉ vài giây.
Quỷ kia, mời thử, ma còn chán,
Cụ Vặn cho mày chết nát thây !
* * *
Qua giỏi, chẳng qua, qua vẽ qua,
Thơ Ta, nguyên chất chẳng thèm pha !
Hàng hàng lả lướt như cây trúc,
Chữ chữ gồ ghề tựa gốc đa !
Múa bút, Quỷ hay nhờ vợ dạy,
Xướng thơ, Văn khéo, tự Moa mà !
Văn chương, Đồ Quỷ là... đồ bỏ,
Thi phú, ai qua mặt nổi Qua ???

CỤ VĂN

8.5.08

ĐỜI TÔI

Đời tôi em hỏi làm chi,
Đời tôi là chuyến tầu đi không ngừng...

Nổi trôi theo vận nước,
Sống đọa đầy, lầm than.
Ai có nghe chua xót,
Cái kiếp người lang thang ?

Tôi bỏ lại xóm làng,
Với giáo đường rêu phong.
Sân nhà thờ cỏ dại,
Mẹ già khóc, đứng trông...

Đàn em thơ bé nhỏ,
Nức nở tiễn tôi đi !
Mắt mẹ nhòa, ái ngại,
Như tượng đá, sầu bi !

Tôi bỏ lại người yêu,
Thường hong tóc mỗi chiều.
Tôi bên này bờ dậu,
Trộm ngắm bóng diễm kiều.

Từ bấy, tôi sang sông,
Thương cô lái giữa dòng.
Thương con đò mãi đợi,
Nhớ hàng mi cong cong..!

Theo người vượt biển Đông,
Ngắm vì sao đổi dòng.
Tầng mây nghe tiếng vạc,
Xót phận mình long đong !

Tôi, con tầu viễn xứ,
Độc hành, mải tìm ga.
Cánh chim trời lữ thứ,
Người lãng tử không nhà...

Những ngày xưa thân ái,
Giờ gục nhớ người yêu.
Mờ lệ, hồn tê tái,
Ôi ! Thương quá những chiều...

Nhớ bờ hoa dâm bụt,
Nhớ phượng vĩ mùa hoa.
Nhớ tiếng ve sầu não,
Nhớ bóng em nhạt nhòa...!

HOÀNG NGỌC VĂN

SƯƠNG KHUYA

Tôi đi dưới trăng sao,
Vào thăm một nghĩa địa.
Nơi thân hữu, đồng bào,
Ngủ lặng dưới sương khuya !

Đây, thằng bạn năm xưa,
Đã cùng tôi tâm sự :
“Đời sao lắm phong ba,
Lê tấm thân viễn xứ” ?!

Đây, mộ ông bạn già,
Mắt buồn, giọng thiết tha :
“Bao giờ dân mình khá,
Thương nhau như một nhà” !?

Đây, cô bạn năm xưa,
Hun hút ánh mắt mờ :
“Khóc thương cho dân Việt,
Lưu lạc đến bao giờ” ?!

Tôi vào đây thăm em,
Thành phố đã lên đèn.
Sương khuya rơi thấm lạnh,
Em có biết không em ?

Vi vu cơn gió thổi,
Xào xạc lá sầu đông.
Xụt xùi cơn mưa bụi,
Em còn nhớ tôi không ?

Hồn em theo gió thoảng,
Về đây, xin lắng nghe :
“Linh thiêng, nhắc dân Việt,
Còn Tổ Quốc, bạn bè...”.

Tiếng côn trùng nỉ non,
Lầm lũi theo đường mòn.
Ngổn ngang niềm tâm sự,
Quặn lòng nhớ nước non !

HOÀNG NGỌC VĂN

6.5.08

MỪNG BÁC

(Tiếng Việt kỳ diệu)

Mừng Bác lấy con dâu,
Ngẫm thân tôi thấy rầu.
Thật vô tài bất tướng,
Chẳng đâu vào với đâu.

Trằn trọc suốt canh thâu...
Vắt tay lên mái đầu.
Nhìn bạn bè mà thẹn,
Nhớ về đóm hỏa châu !

Các bác lấy con dâu,
Kẻ trước rồi người sau.
Riêng thân tôi thui thủi,
Chiều biên giới về đâu...

Nghe bạn cưới con dâu,
Hả hê còn nhớ nhau ?
Ngày xưa cùng chiến đấu,
Mới đó mà qua mau...

Tin bác lấy nàng dâu,
Có đôi lời chúc nhau :
Phen này vui thỏa nhé,
Thêm cháu bởi thêm râu !

HOÀNG NGỌC VĂN

25.4.08

KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN...

(Tưởng niệm 30-4-2008)

Không gì quý hiếm : được ăn no :
Cơm trắng thỏa lòng, khỏi phải lo.
Độn sắn, thêm khoai, còn mát dạ,
Huống hồ... quý hóa đủ... bo bo !

Không gì sung sướng bằng... ngồi tù,
Khỏi sợ “bọn lười phản động” ru...
“Chúng” cứ “dụ” ta ra ngoại quốc,
Làm “tay sai” Mỹ, hãy quên thù !?

Tự do... trọn kiếp mặc quần đùi,
Sinh nhật, cưới cheo, khỏi tới lui.
Nằm ngủ, khỏi lo quà với cáp,
Vét-tông, cà-vạt, mợ bên tôi.

Muốn sướng, mời ai xin cứ... về
Làm ăn với Cộng, giúp làng quê...
Giàu sang mấy chốc, đời phè phỡn
Với gái mười ba, trốn nái... xề !

Người “thêu dệt chuyện : rồi công cốc (1)
Tay trắng ôm đầu chạy trắng tay !
Góp vốn kinh doanh cùng bọn cướp,
Sa vào hang ổ, lũ ăn mày” !!!
* * *

Về làng, khối kẻ về làng,
Bạn ơi, may túi ba gang làm giàu !
Nhớ mang “nón sắt” đội đầu, (2)
Và mang “áo giáp” ngõ hầu che thân ! (2)
Tính xa, chớ nghĩ quẩn gần,
Tỉnh ra đã uổng tấm thân chẳng còn !

HOÀNG NGỌC VĂN
-------------------------------------------
(1) Ngạn ngữ : Cốc mò cò xơi !
(2) Đồ... phụ tùng hành quân của QLVNCH

17.4.08

MỪNG NHÀ TÔI

(Từng được nghệ sĩ Đan Hùng và Ban AVT
trình diễn trong các đại nhạc hội ở nhiều nơi)

Vợ tôi bỗng hóa Mỹ già,
Bả thi Quốc tịch hôm qua...... đậu rồi !
(hôm qua đậu rồi)
- (đậu rồi thì mần răng) ?
(đậu rồi mới khổ cái thằng tôi)
(đậu rồi mới khổ cái thằng tôi)

Bả thi Quốc tịch hôm qua đậu rồi !
Tôi lo ăn nói, đứng ngồi,
Sao cho thích ứng với môi trường... đầm !
Đêm khuya canh vắng thì thầm,
(canh vắng thì thầm)

“Giao lưu văn hóa” cũng cầm bằng thua !
Có còn cá lóc canh chua,
Mắm tôm, rựa mận, nghêu dưa xì dầu ?
(ối thôi ngồi nghĩ đến mà rầu)
(ư ừ ư, ư ứ ừ)

“Chiều mưa biên giới” về đâu,
Tâm tư cuồn cuộn giải sầu cùng ai ?
(lấy-ai-giải-sầu !?)

Đau thương, than ngắn thở dài,
Đường đời tri kỷ lấy ai bạn cùng !?
Hồ thu gợn sóng, nổi sùng,
Bất đồng ngôn ngữ, đùng đùng ai nghe ?
Mười hai bến nước, -trai quê-,
(bến nước trai quê)
Từ nay ngắm cảnh trăng thề với ai ?!
Dìu nhau ra đến nước ngoài,
(ra đến nước ngoài)

Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!
(à ới ơi, à ơi lỡ thời...)
Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!

Thẫn thờ tôi đứng hỏi trời :
(tôi đứng hỏi trời)

“Tri âm lỗi nhịp, biển khơi đất bằng !...
Con xin chắp nối... chị Hằng,
(chắp nối chị Hằng)

Đồng hương đồng điệu nói năng hữu tình.
Thỉnh Ngài chấp thuận... đơn xin”.

(à ới ơi, à ơi thỉnh Ngài)
(pầm pấm pâm, pầm pâm pầm pầm)
Dìu nhau ra đến nước ngoài,
Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!


(dìu nhau ra đến nước ngoài,
(dìu nhau ra đến nước ngoài,
(ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời) ?!
(bà nó ơi, bà nó ơi)
Dìu nhau ra đến nước ngoài,
Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!

Mừng em vô quốc tịch, là mừng em vô quốc tịch,
nhưng nhớ rằng em người Việt Nam vẫn quý hơn,
Tình quê hương thắm đượm gốc Việt Nam ngàn đời,
gốc Rồng Tiên đời đời.

(Mừng em vô quốc tịch, là mừng em vô quốc tịch,
nhưng nhớ rằng em người Việt Nam vẫn quý hơn,
Tình quê hương thắm đượm gốc Việt Nam ngàn đời,
gốc Rồng Tiên đời đời).

Xin nhắc mọi người ai ơi, con cháu Lạc Việt nơi nơi,
đâu cũng người Việt Nam thôi, luôn nhớ Dân Tộc....
Giống Nòi !

HOÀNG NGỌC VĂN

14.4.08

TÂM SỰ
MỘT KIẾP NGƯỜI


Dăm cánh hoa tàn, lác đác rơi,
Mỗi chiều tôi quét, lệ đầy vơi.
Hoa kia từng đã bao người mộ,
Đơm nụ nẩy chồi, vẻ thắm tươi.

Thoáng cái, thời gian đã cuối mùa,
Thanh xuân, khả ái chớm vào thu.
Mặt nhăn, má hóp, ngồi lơ đãng,
Nhan sắc, kiêu sa bỗng mịt mù !

Môi miệng hẹn hò, rồi bặt tăm,
Rêu phong thành quách mấy ai thăm ?
Lầu xưa Hoàng Hạc, hoài công ngóng,
Tháng đợi, năm chờ, luống bóng trăng ?!

Xin trả tôi về duyên dáng xưa,
Thuở còn văng vẳng tiếng gà trưa...
Sớm hôm quấn quít bên tàng khế,
Sương lạnh xá gì lúc nắng mưa.

Thôi, -cám ơn người những đón đưa-,
Để tôi trở lại tuổi ngây thơ.
Vô tư, chạy nhảy cùng bè bạn,
Dưới mái trường xưa rợp bóng dừa...

HOÀNG NGỌC VĂN

1.4.08

GỬI BẠN CÙNG KBC.

(Thương tặng các bạn
Thương Phế Binh VNCH)

Tôi viết bài thơ tưởng nhớ anh,
Hằng đêm chim hót mãi trên cành.
Ngày xưa hai đứa cùng đơn vị,
Từng xỉn, nằm khoèo ở điếm canh.

Tâm sự đầy vơi những ước mơ,
Mai sau liệu biết có bao giờ ?
Tao mà lên tướng thì mình khỏe,
Đỡ phải nhọc nhằn, bớt xác xơ.

Ngày tháng qua dần, mơ vẫn mơ,
Hành quân Bến Lức với Cần Giờ...
Chuyển quân bốc vội ra Sơn Tịnh,
Cẩm Lệ thuốc tàn, đã Vũng Rô.

Huỳnh Đế mùa cua nhậu ngoắc cần,
Miệt mài, hai đứa vẫn chơi thân.
Cùng nhau lùng địch đồi Thiên Ấn,
Trà Khúc soát xe cũng góp phần.

Thấm thoắt, giờ mình đã tóc hoa,
Mày buông súng trận, sống quê nhà.
Cụt chân còn nhớ đôi giày trận ?
Tao sống bôn ba, uất xót xa !

HOÀNG NGỌC VĂN
(TĐ3/TQLC. KBC. 3337)

21.3.08

NỖI BUỒN MẤT MẸ

Được tin Mẹ mất một chiều đông,
Ở tận quê nghèo, cạnh bến sông.
Quặn thắt, lòng tôi đau đớn lắm,
Đất trời chao đảo, nát tan lòng !

Than thở, chú em viết não nề :
“Anh ơi, Mẹ mất, anh không về.
Khăn tang rũ rượi còn treo đó,
Em vắt u sầu ở mộ bia” !
* * *
Giá tôi có phép biến thần thông,
Như Mục Kiền Liên vượt núi sông.
Gặp Mẹ cuối đời, cho bớt tủi,
Gió ngàn, nhân thế cảm thương không ?!

Người có về qua xóm đạo tôi,
Thăm em, thăm chị, nhắn đôi lời...
Ghé qua nghĩa địa, thưa cùng Mẹ :
Xin lỗi Mẹ dùm nhé, bạn ơi !

Bạn nhớ thắp nhang thay mặt tôi :
“Xa xôi, con cụ cuối chân trời.
Ngược xuôi, tất tả đang lo chạy,
Tấm vé tàu bay chuyến khứ hồi”..!

Quê hương thăm thẳm lối về,
Nhớ thương Mẹ quá, sơn khê chập chùng.
Canh khuya tiếng nấc khôn cùng,
Mẹ ơi, con khóc não nùng từng đêm !

HOÀNG NGỌC VĂN

18.3.08

NHÀ THƠ

Đem vui đến khắp mọi nhà,
Chính danh mới đáng gọi là Nhà Thơ !

Xóm tôi có một nhà thơ,
Ngày ngày, năm tháng, phất phơ đến nhà.
Ông đưa thơ khắp gần xa,
Mẹ cha, anh chị bên nhà ra sao.
“Người xưa”, con cháu thét gào,
Cho xin vài xín... tiêu dao tháng ngày.
Xin không được, hỏi cho vay,
Cho vay, biết có cái ngày “re-pay” ?!
Thấy nhà thơ, sướng đê mê :
Tưởng Thi, Văn hữu, bạn bè viết thăm (?!)
Bóc thơ, chổng cẳng ra nằm,
Chuyện vui muốn khóc, chuyện căm lại cười !
Đọc thơ, người hóa đười ươi,
Xem thơ, trí thức ra người tiểu nhân.
Thế gian thường “bé cái nhầm”,
Cân đai, áo mão bọc thân... đê hèn.
* * *
Vợ tôi thấy bác meo-men, (*)
Cười tình, rồi liếc, rồi khen ỡm ờ :
“Đấy là chính thật Nhà Thơ,
Chẳng như ông thích phỉnh phờ, nhố nhăng” !
Tưởng ông, lại hóa ra... thằng,
Cơm nhà, quà vợ lăng xăng... thơ Đường !
Thấy ông lạng quạng mà thương,
Tối ngày ỏm tỏi như phường... bát âm !
Mê ông vì “bé cái lầm” !!!

HOÀNG NGỌC VĂN
----------------------------------------
(*) Mailman = Bác đưa thư

10.3.08

VỢ HIỀN

Bà thương đón cháu về nhà,
Để cho ông giữ tà tà ngày đêm.
Phơ lương đầu tháng lãnh tiền,
Bà cười nhoẻn miệng : em riêng, nghe mình !
Đôi khi “đánh bạo” ông xin,
Nghiến răng, trợn mắt bà nhìn, lên cơn :
“Ông cần tiền, đến bia ôm ?
Cơm ăn ngựa cưỡi sớm hôm, còn gì ?
Vui thì ở, dở xéo đi,
Chẳng thương cháu chắt, mơ dì phải không” ?!
* * *
Nếu xưa, ông đã bốc đồng,
Ba-toong ông phạng, cắp mông chạy dài.
Từ khi tỵ nạn sang đây,
Yên bề một phép, bà sai, ông xù.
Ôm phôn bà nói lu bù,
Ông lo thay tã thằng cu. -Im lìm-...
Phôn xong, bà lại xem phim,
Hoàng Dung, Quách Tĩnh cuộc tình phù du.
“Lênh đênh qua cửa Thần Phù,
Khéo tu thì nổi vụng tu thì chìm”.
Thân trai như thể thân chim,
Bến trong bến đục... trái tim ngục tù !

HOÀNG NGỌC VĂN

NGƯỜI EM XÓM ĐẠO

Lâu lắm chưa về thăm xóm đạo,
Nhớ người em nhỏ, nhớ lầu chuông.
Ngày xưa hai đứa cùng đi dạo,
Thuở ấy quen nhau cạnh giáo đường...

Vi vút thông reo lời ước hẹn,
Líu lo chim hót tiếng yêu đương.
Chập chờn hai bóng nghiêng nghiêng đổ,
Thấp thoáng vờn nhau rộn tiếng chuông...
* * *
Ôm súng biên thùy ngắm hỏa châu,
Quặn lòng thương nhớ, nhớ thương nhau...
Noel một bóng em đi lễ,
Hang đá năm xưa cố nguyện cầu !

Tôi trở về thăm xóm đạo xưa,
Hỏi tin người cũ luống mong chờ.
Nàng đi biền biệt từ lâu lắm,
Thấp thỏm lòng tôi những vẩn vơ...

Tôi vẫn tìm về xóm đạo xưa,
Tháp chuông hiu hắt bóng trăng mờ.
Đàn chim biếng hót, hàng thông rũ,
Tôi khóc; giáo đường cũng ngẩn ngơ !

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN

24.2.08

SAO VÀNG HẠ THỔ

Sao vàng hạ thổ làm xong,
Mơ hồ phải bỏ mới mong sống còn !
Dũng tiêu hủy, minh triết mòn,
Bất an, kiểm duyệt nước non mới hòng.
Toàn dân cả nước ngoài, trong,
Đỉnh cao tận diệt, vun trồng quê hương.
Muôn người dù ở bốn phương,
Chung tay, góp sức, kiên cường đấu tranh.
Liên tôn thức trắng năm canh,
Đức Tin tôn giáo, quyết giành Tự Do.

HOÀNG NGỌC VĂN

KHUYÊN CON

(Thân tặng những... nạn nhân thích về VN kén vợ)

(Tin Texas : Một cô gái Việt Nam nghèo, vồ trúng
một anh Việt kiều có tiệm ở Mỹ. Sang Mỹ, đòi về
vì cho rằng, ở VN bây giờ sướng hơn ở Mỹ (!?)

Bố mẹ thương con, con chẳng biết,
Mù mờ, nhắm mắt cứ nghe ai.
Gái trai, dâu rể là con cả,
Đâu có đứa nào của mụ hai ?!

Chồng ngã, con nâng mới vợ hiền,
Chớ nên ngồi đó trách, than, rên...
Mồ hôi lấm trán mà no bụng,
Ngồi vẽ lông mày há đã nên ?

Tróc vảy, trầy da sang được đây,
“Sang” rồi, phải ngẫm lúc ăn vay.
Không nên so sánh rồi đay nghiến,
Quẫn trí chồng điên sẽ có ngày.

Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông,
Thế gian ai chuộng kẻ nằm không ?
Muốn nhàn, lên núi mà tu quách,
Đói rách, cho nên phải kiếm chồng ?!

Cơm trắng hôm nay, nhớ sắn, mì ?
Trước mơ xe đạp đỡ chân đi.
Nay vừa rủng rỉnh đòi thay... “mốt”,
Lexus chê, ưa “mẹc-xế-đì” !?

Con ơi, tuy mát mặt rồi,
Đừng quên ngày trước, cái hồi đói cơm.
Phàm người phải nghĩ nguồn cơn,
Qua sông sao nỡ phụ ơn lái đò ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose, ngày lễ Tạ Ơn hay
lễ “Bội Ơn”, tác giả quên mất (?!)

14.2.08

TRƯỜNG THỌ

Cụ Bành Tổ lừng danh sống thọ,
Không chừng thua cả lũ cháu con :
Hai thiên niên kỷ béo tròn, (*)
Khơi khơi chúng sống véo von, cười tình !
Chả cần phải thỉnh xin thuốc thánh,
Chuốc đào tiên từng gánh xơi no.
Thế mà trường thọ ra trò,
Thằng nào đứa nấy ăn no ngủ khì.
Thế mới biết nhiều khi tính quẫn,
Chỉ sợ già, lú lẩn làm chi.
Ta nên hưởng trọn xuân thì,
Cổ kim, sau trước dễ bì với ta ?!
Thêm áo gấm, lụa là, mỹ phẩm,
Xem chừng ta còn... khấm khá lâu !
Cũng nên chống... mũi, bắc cầu,
Sửa sang người ngợm, phao câu vá liền.
Bơm "ống nhún", thay “dên” một thể,
Soát “bu-gi”, "điện thế", “xy-lanh”,
Có còn như thuở mới toanh,
Rộng thình, rỗ chịt phải nhanh “đắp” liền. (1)
Ta cứ sướng, lọ Tiên mới sướng,
Cứ thảnh thơi thụ hưởng tà tà...
Hai ngàn năm vẫn chưa già,
Bấm tay, sao giải Ngân Hà mấy mươi ?!
Ai lo ? Ta vỗ bụng cười !

HOÀNG NGỌC VĂN
--------------------------------------------------------------------
(*) Sống từ thế kỷ 20 đến thế kỷ 21
(1) Kỹ thuật máy : Nếu lòng xy-lanh rộng quá,
phải đắp rồi vét lại cho vừa khít, xe mới dzọt !

6.2.08

CÂU ĐỐI TẾT MẬU TÝ 2008

Tiễn Xuân Heo, eng éc Hợi tai xanh,
dân đen thêm vàng mắt,
Mừng Tết Chuột,ù lì Mao (*) mõm đỏ,

Đảng bạc vẫn trắng tay !

HOÀNG NGỌC VĂN

----------------------------------------------------------------------
(*) Mouse, tiếng Anh = Con chuột,đồng âm,đồng thanh, đồng hành, đồng lõa vì đồng đảng... bạc tình với Mao Trạch Đông

5.2.08

KÍNH CHÚC NON SÔNG

BUỔI XUÂN VỀ

(Nhớ về Hoàng Sa, Trường Sa, Tây Sa,
Nam Sa và các hải đảo rất thân yêu mà
tôi từng trấn thủ để bảo vệ và giữ gìn)


Đỉnh trầm nghi ngút với hương hoa,
Kính chúc Việt Nam Tổ Quốc ta :
Hải đảo trường tồn cùng đất Mẹ,
Biên cương vĩnh cửu với quê Cha.
Bạch Đằng tạc dạ thù quân Hán,
Vạn Kiếp ghi lòng hận giặc Hoa.
Vững chí toàn dân cùng chống giặc,
Bền tâm quyết chiến, cứu Sơn Hà.

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN

30.1.08

NÚI SÔNG LÊN TIẾNG GỌI



Núi sông lên tiếng cả rồi,
Sao ta cứ mãi lần hồi... ngậm tăm ?
Dẫu quê ngàn dặm xa xăm,
Toàn dân quằn quại, - sao nằm ngủ yên ?
Có nghe tiếng thét, tiếng rên,
Tinh thần hỗ trợ, bỏ quên mất rồi ?
Thường xưng con của Phật, Trời,
Sao không lên tiếng cứu người khóc than ?!
Cưu mang, tế độ cơ hàn,
Giơ tay cứu kẻ bên đàng trọng thương.
Do quân vô đạo bất lương,
Vô thần chủ nghĩa điên cuồng dấy lên...
* * *
Đồng lòng đập lũ kên kên,
Cùng nhau phá nát oan khiên, tội tình...
Dân mình, mình chẳng thương mình,
Vùng lên hay đợi viện binh nước người ?!
Lưu vong cách núi, khuất đồi,
Dân đau, ta nỡ ngó trời suông chăng ?
Ngắm trăng có thẹn với trăng,
Vấn tâm có thẹn với lòng mình không ?!

HOÀNG NGỌC VĂN

27.1.08

ĐÊM THẮP NẾN NGUYỆN CẦU






của Giáo Dân & Tổng Giáo Phận Hà Nội

Cùng nhau thắp nến nguyện cầu,
Chân thành khẩn nguyện trước sau một lòng :
“Mong cho tôn giáo thong dong,
Toàn dân Việt hết long đong, tội tình...”.

Đập tan Việt Cộng yêu tinh,
Phục hồi nước Việt thái bình, hoan ca.
Liên tôn kết hợp một nhà,
Đánh cho cái bọn quỷ ma chạy dài.
Đồng lòng liên kết trong ngoài,
Hỗ tương ta giúp, cậy ai mà chờ !?
Quê hương, hải ngoại đôi bờ,
Đồng tâm, nhất trí phất cờ, quyết tâm.
Kiên trì đòi lại Tòa Khâm,
Biểu dương khí thế : âm thầm, -siêng, chăm-.
Non sông rên xiết tháng năm,
Bắc Nam đồng loạt băm vằm Cộng nô.
Ta không giật lại cơ đồ,
Nằm chờ sung rụng dễ hồ ai cho ?!
Bao giờ câu hát, tiếng hò :
“Tự Do, Dân Chủ...”, qua đò khách ngâm !?

HOÀNG NGỌC VĂN, San Jose, 27-01-2008

23.1.08

THƯƠNG MÌNH

(Bài thơ khá dí dỏm, vì hàng nào cũng
có ít nhất một chữ “mình”, tổng cộng
đếm được 41 mình, mỗi mình mỗi khác)

Mình thương mình lắm, mình ơi,
Thương mình hơn cả mình tôi thương mình.
Mình “gầm” mình, nổi lôi đình,
Mình la, mình khóc rung rinh cả nhà.
Mình ghen bóng gió Phà Ca,
Mình hồ-nghi quẩn, mình “rà” lung tung :
Mình hăm : “Vải mỏng đòi thưng (1)
Ẩn mình giấu giếm, hòng bưng mắt bà” !?
Chịu mình tính nết vị tha,
Mình giòng sư tử mà ra bất hòa.
Xét mình trong cõi người ta :
“Mình thương mình nhất”, -dẫu là nhiêu khê- !
Mình say mình đến “hôn mê”, (2)
Mình khuya trằn trọc, bốn bề lặng thinh...
Mình nhìn bên, chỉ mình mình,
Cảm mình, mình vẫn chung tình bấy nay...
Mình khen mình, phục mình hay :
Thân cò mình chịu, mình xoay tháng ngày.
Đói no, mình quấn quít thay,
Hoạn Thư sôi máu, mình đay-nghiến hoài ?!
Mình ơi mưa gió, cậy ai ?
Mình hờn dỗi mãi, một, hai “bỏ mình” !!! (3)
Mình là vợ cả mà mình,
Xương bao nhiêu đốt, thương mình bấy nhiêu !


HOÀNG NGỌC VĂN
-----------------------------------------------------------
(1) Thưng, đồng nghĩa với bưng, bưng bít
(2) Hành động trong vô thức
(3) Không phải liệt sĩ, mà là bỏ quách cho rồi.


THƯƠNG MÌNH
(Họa dzui với Cụ Văn)

Anh yêu mình lắm, mình ơi
Ông Tơ bà Nguyệt xe tôi với mình
Mình về chẳng tiệc linh đình
Không trà, không rượu, ràng rinh trong nhà
Tình mình đẹp tựa bài ca
Nhường nhau không để rầy rà tứ tung
Chúng mình thật, có gì thưng ?
Đâu cần giấu giếm để bưng bít bà
Ta có mình, mình với ta
Cơm lành canh ngọt dù là lỡ khê
Nết mình ăn ở ta mê
Thương mình chịu khó mọi bề... nín thinh !
Anh yêu mình lắm, nghe mình
Chịu nhiều cay đắng sự tình lâu nay
Nghĩ mình vất vả tháng ngày
Yêu thương đâu nỡ nghiến đay nhau hoài.
Chuyện mình biết tỏ cùng ai
Trăm năm tạc dạ chỉ hai đứa mình
Trời đất biết, ta chung tình
Bao nhiêu Hạnh Phúc cho mình bấy nhiêu

Nguyễn Thành Tài (Canada)

19.1.08

VÔ TÌNH

(Mượn ý ngạn-ngữ xưa: “Vợ người thì đẹp,
Văn mình thì hay”
mà sáng tác bài thơ này)

Em là vợ của người ta,
Mà sao tôi cứ thiết tha bóng hình ?
Em đi ngang, rất vô tình,
Lướt qua, nào biết tôi nhìn từ xa ?
Đêm đêm ngắm dải Ngân Hà,
Xung quanh ngàn vạn sao sa mỉm cười.
Dửng dưng đến thế người ơi,
Canh khuya, tôi vẫn đứng, ngồi ngó trăng.
Sương rơi, chênh chếch bóng Hằng,
Mình tôi lững thững cùng trăng giãi bầy.
Thoáng nghe tiếng vạc tầng mây,
Cánh buồm thấp thoáng, bên nầy hải đăng.
Khuất mờ lưới nhện giăng giăng,
Gió thu nhè nhẹ, nằm chăm-chú hờ...

Tôi - Em, sông nước đôi bờ,
Nước trôi lờ lững, tôi ngơ ngẩn sầu.
Thương thương chân sáo bước mau,
Em vui, tôi quặn niềm đau, thẫn thờ...

HOÀNG NGỌC VĂN

16.1.08

Chẳng Dại Nào Giống Dại Này

Tin N. Carolina.- Bố, tuổi xấp xỉ 7 bó. Về
cố hương VN cưới được người mẫu,23 tuổi.
“Dẫn độ” về Mỹ, bị thằng “quý tử” vồ đem đi
mất biệt. Vậy có thơ “phân ưu” rằng :

Bố 7 bó về quê cưới vợ,
Ẵm một em hơ hớ hăm ba.
Lại là người mẫu tài hoa,
Hơn năm chờ đợi, dắt qua Hoa Kỳ.
Ai cũng biết là dì mẫu... ghẻ,
Dù hoa khôi, đẹp đẽ... đừng hòng.
Phận con phải nhớ nằm lòng,
Cớ sao "vồ..." mẹ hỡi thằng khốn kia ?
Công bố cháu mang hia đội mão,
Về Việt Nam cơm cháo, cõng sang.
Phu thê há phải món hàng,
Trách ai phụ ngãi tham vàng, theo ai !?
Tui cũng trách bác Hai vụng tính,
Kiếm một bà năm chín, sáu mươi.
Thì đâu dở mếu, dở cười :
Mất thằng "quý tử"; khóc người "tình chung" !
Bác muốn tui tìm dùm... trẻ lạc,
Thì kêu sang, “qua” đáp phi cơ.
Tôi tuy còn yếu mưu mô,
Quyết truy tầm được cái... "đồ", - thằng ranh.
Phải trị bọn lưu manh mèo mỡ,
Bố đang xài dang dở lửa hương !
Thân già sao lắm tai ương,
Nên gieo... quẻ lại con đường tình duyên !
Cần... tái giá lấy hên, đáng lắm,
Phôn cho tui, sốt sắng qua liền !
Công cha bát ngát cao nguyên,
Làm con sao lại "chơi" riêng một mình ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
Viết theo “order” của người bạn ở N. Carolina

ĐÁY LÒNG TÔI GỬI BÀI THƠ

(Tiếng chuông... ảo não về... thảm trạng đám cưới
và các cuộc hội họp bị chờ đợi quá lâu ở San Jose)

Dân ta Văn hóa ngàn năm,
Cưới cheo, hội họp “cà lăm” câu giờ.
Tang tình... chị cứ lửng lơ,
Hò khoan... anh bước... Tôi chờ héo hon !
Trễ vì thoa phấn, tô son ?
Chậm vì đeo lá, mang lon, kiếm dù ?
Nước ta sản xuất cao su,
Hóa ra co giãn, “gật gù” đấy thôi !
Một bàn đã chín người ngồi,
Nghiêng nghiêng, ghé ghé, ngáp rơi quai hàm !
Chờ thêm anh nữa, đủ bàn,
Có anh có chú, ta hàn huyên chơi !
Hỡi ôi ! Hết đứng, lại ngồi,
Anh thơ thẩn mãi để tôi mỏi mòn !
Ngao du, vãn cảnh núi non...
Sao không chóng vánh cho con cháu nhờ ?!
Thiệp mời ghi rõ mấy giờ,
Sao anh khệnh khạng, ỡm ờ đến sau ?
Nếu ta đúng hẹn cùng nhau,
Ắt là hai họ, rể, dâu thỏa lòng...
Khỏi phiền kẻ đợi, người mong,
Rạng danh nòi giống Lạc Long quý giờ !
Đáy lòng tôi gửi bài thơ,
Từ nay ta quyết ĐÚNG GIỜ, nghe anh ?!

HOÀNG NGỌC VĂN

ĐỂ Ý LÀM CHI

Để ý làm chi tiếng có, không,
Có, không, không, có chỉ thêm khùng.
Ngát hương, xực nức, cần khua trống ?
Hữu xạ, thơm tho, phải đánh cồng ?!
Xa cách, hữu tài còn trọng dụng,
Gần kề, vô tướng hết tin dùng.
Vểnh râu, tủm tỉm cười thân ái,
Xớn xác mặc ai múa tứ tung !!!

HOÀNG NGỌC VĂN

15.1.08

TƯỞNG NHỚ ANH

(Thương tặng các bạn
Thương Phế Binh VNCH)

Tôi viết bài thơ tưởng nhớ anh,
Hằng đêm chim hót mãi trên cành.
Ngày xưa hai đứa cùng đơn vị,
Từng xỉn, nằm khoèo ở điếm canh.

Tâm sự đầy vơi những ước mơ,
Mai sau liệu biết có bao giờ ?
Tao mà lên tướng thì mình khỏe,
Đỡ phải nhọc nhằn, bớt xác xơ.

Ngày tháng qua dần, mơ vẫn mơ,
Hành quân Bến Lức với Cần Giờ...
Chuyển quân bốc vội ra Sơn Tịnh,
Cẩm Lệ thuốc tàn, đã Dốc Mơ.

Huỳnh Đế mùa cua nhậu ngoắc cần,
Miệt mài, hai đứa vẫn chơi thân.
Cùng nhau lùng địch gần Thiên Ấn,
Trà Khúc soát xe cũng góp phần.

Thấm thoắt, giờ mình đã tóc hoa,
Mày buông súng trận, sống quê nhà.
Cụt chân còn nhớ đôi giày trận ?
Thương lắm mày ơi, rối xót xa !

HOÀNG NGỌC VĂN
(TQLC. KBC. 3337)

DẮT CHÁU ĐI HỌC

Sáng dắt cháu đi, tối rước về,
Làm thân ông ngoại thấy nhàn ghê !
Ba chân, bốn cẳng khi nhào tới, (*)
Bước thấp, bước cao lúc thụt về. (*)
Mỹ chửi, chỉ giương đôi mắt ếch,
Mễ la, đành vuốt bộ râu trê !
Thân tằm kéo kén vương tơ mãi,
Sáng dắt cháu đi, tối rước về !

HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Lúc vội vã lôi cháu qua đường
đến trường và lúc đón cháu về.