16.1.08

Chẳng Dại Nào Giống Dại Này

Tin N. Carolina.- Bố, tuổi xấp xỉ 7 bó. Về
cố hương VN cưới được người mẫu,23 tuổi.
“Dẫn độ” về Mỹ, bị thằng “quý tử” vồ đem đi
mất biệt. Vậy có thơ “phân ưu” rằng :

Bố 7 bó về quê cưới vợ,
Ẵm một em hơ hớ hăm ba.
Lại là người mẫu tài hoa,
Hơn năm chờ đợi, dắt qua Hoa Kỳ.
Ai cũng biết là dì mẫu... ghẻ,
Dù hoa khôi, đẹp đẽ... đừng hòng.
Phận con phải nhớ nằm lòng,
Cớ sao "vồ..." mẹ hỡi thằng khốn kia ?
Công bố cháu mang hia đội mão,
Về Việt Nam cơm cháo, cõng sang.
Phu thê há phải món hàng,
Trách ai phụ ngãi tham vàng, theo ai !?
Tui cũng trách bác Hai vụng tính,
Kiếm một bà năm chín, sáu mươi.
Thì đâu dở mếu, dở cười :
Mất thằng "quý tử"; khóc người "tình chung" !
Bác muốn tui tìm dùm... trẻ lạc,
Thì kêu sang, “qua” đáp phi cơ.
Tôi tuy còn yếu mưu mô,
Quyết truy tầm được cái... "đồ", - thằng ranh.
Phải trị bọn lưu manh mèo mỡ,
Bố đang xài dang dở lửa hương !
Thân già sao lắm tai ương,
Nên gieo... quẻ lại con đường tình duyên !
Cần... tái giá lấy hên, đáng lắm,
Phôn cho tui, sốt sắng qua liền !
Công cha bát ngát cao nguyên,
Làm con sao lại "chơi" riêng một mình ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
Viết theo “order” của người bạn ở N. Carolina