13.9.08

VỢ CHỒNG


Vợ chồng ai chẳng “chống” nhau ?
Miễn sao nhè nhẹ khỏi đau lòng người.
Tiếc gì nhau một nụ cười,
“Chống” sao cho điệu để đời lên hương.
“Chống” từ cái thuở vừa thương,
Và còn “chống” tiếp, cuối đường mới thôi.
“Chống” nhau, “chống” đứng, “chống” ngồi,
Cứ như Do Thái bên đồi Gô-Lăng !
Lúc buồn “chống” kiểu tặc-dzăng,
Khi vui “chống” nhẹ, gió trăng hữu tình.
Mình ơi, mình phải thương mình,
Canh khuya thanh vắng, thình lình “chống” sao ?
Hôn nhân đừng kể thấp cao,
Cố cho tình ý khít khao, được rồi.
I-răng, I-rắc, người Hồi,
Yêu nhau, vẫn cứ một đời “chống” nhau.
“Chống” nhau mới nhớ thương nhau,
Nếu không “chống”, để phao câu làm gì ?!

Anh hùng nổi máu Trương Phi,
Làm lành, ắt hẳn ấy vì “chống” nhau.
“Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nắm cỏ khâu... xanh rờn”.
Đến Liên Hiệp Quốc chả hơn,
Ông to bà lớn cũng vờn “chống” nhau !

CỤ VĂN