23.8.08

ĂN MÀY PHẢI CÓ LICENSE !

(Tin các báo : Ngày 19-8 vừa qua, chính
phủ Thái Lan đã ra lệnh : “Ăn mày phải
có giấy phép hành nghề”) !

Ăn mày cần phải có... License,
Chính phủ sao mà... sách nhiễu dân ?
Cả vú định trùm luôn miệng trẻ ?
Thương dân tội nghiệp, lại thương thân !

Mấy ông Thủ tướng cũng ăn xin,
Lội suối, trèo non để... kiếm xìn.
Hỏi có trự nào cần giấy phép ?
Mồm nghêu ngao hát, bạc-la-đin !?

Laura theo Bush, mấy license ?
Lẽo đẽo, khoan thai kiểu “chả cần” !
Tay vẫy, miệng cười, trông rất điệu,
Vô tình đến mấy cũng phân vân !

Xin thưa quý Mợ, kể từ nay,
Lão sẽ đình công xoa tối, ngày. (1)
Rửa bát, quét nhà, cần có phép !?
Gãi chui, bóp lậu, ở tù ngay !

Cụ Văn chỉ giáo Thái Lan hay :
Cái thứ “luật rừng”, quả báo thay :
Dân đói, đâm liều tìm mọi cách,
Đường cùng, tất thảy phải... ăn mày !!! (*)

CỤ VĂN
--------------------------------------------------------
(1) Gãi lưng & đấm bóp cho vợ là nghề...
chuyên môn có bằng cấp của Cụ Văn,
(*) Cụ Văn tự dịch sang tiếng Mỹ cho Thailand
dễ hiểu : People will “eat” your government !!!

Video - Những ngày nghỉ phép - Hùng Cường , Mai Lệ Huyền

Thân mời quý bạn thưởng thức nhạc phẩm
Những ngày nghỉ phép
và đám cưới nhà binh
Viớ tiếng hát Hùng Cường và Mai lệ Huyền
Nhạc ghi âm trước 1975

21.8.08

TỆ NẠN... ĐÁM CƯỚI

VIỆT NAM HẢI NGOẠI

Dân ta Văn hóa ngàn năm,
Cưới cheo, hội họp “cà lăm” câu giờ.
Tang tình... chị cứ lửng lơ,
Hò khoan... anh bước... Tôi chờ héo hon !
Trễ vì thoa phấn, tô son ?
Chậm vì đeo lá, mang lon, kiếm dù ?
Nước ta sản xuất cao su,
Hóa ra co giãn, “gật gù” đấy thôi !
Một bàn đã chín người ngồi,
Nghiêng nghiêng, ghé ghé, ngáp rơi quai hàm !
Chờ thêm anh nữa, đủ bàn,
Có anh có chú, ta hàn huyên chơi !
Hỡi ôi ! Hết đứng, lại ngồi,
Anh thơ thẩn mãi để tôi mỏi mòn !
Ngao du, vãn cảnh núi non...
Sao không chóng vánh cho con cháu nhờ ?!
Thiệp mời ghi rõ mấy giờ,
Sao anh khệnh khạng, ỡm ờ đến sau ?
Nếu ta đúng hẹn cùng nhau,
Ắt là hai họ, rể, dâu thỏa lòng...
Khỏi phiền kẻ đợi, người mong,
Rạng danh con cháu Lạc Long quý giờ !
Đáy lòng tôi gửi bài thơ,
Từ nay ta quyết ĐÚNG GIỜ, nghe anh ?!

HOÀNG NGỌC VĂN

13.8.08

NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI TA ƠI !

“Một cây làm chẳng nên non”,
Ba cây chụm lại om xòm... chửi nhau !
Ngàn xưa cho đến ngàn sau,
Hậu sinh con cháu nháy nhau, chúng cười !
Thời gian, còn để tiếng đời,
Làm sao ra cái giống người... hẳn hoi !
Hằng ngày, cần lấy gương soi,
Mặt mình ngắm thử, dễ coi không nào ?
Câu văn, lời nói, tiếng chào,
Phải cân, phải nhắc, người nào giống ta ?
Hay ta chỉ giống... quỷ, ma,
Ma-phăm (*) lại quát : chán nhà... tôi ơi !!!
Nào ta có phải ông trời,
Mà đòi thiên hạ... vâng lời ta đâu ?!
Thức thời, phải nghĩ trước, sau,
Giương càng (1), múa mỏ, liệu mau mau chừa !
Mình khôn, kẻ khác có thừa,
Đừng hòng bóp miệng, vải thưa bịt người.
Hỡi ai đạp đất, đội trời,
Cọp kia chết để cho đời... bộ da.
Vấn tâm : ta phải là ta ?
Biết nhường, biết nhịn, giống nhà Việt Nam ???

HOÀNG NGỌC VĂN
------------------------------------------------
(*) Ma femme, tiếng Tây = Vợ tôi
(1) Loài cua thích giương càng hù đối thủ

9.8.08

8.8.08

Thơ vui

Thơ me Tây (Gái Huế) gửi cho chồng là lính Pháp

J'écris vài chữ suivant
J'envois thăm hỏi amant đăng trình
Toute seule dòng lệ rung rinh
Cigogne phận thiếp một mình gian nan.
Depuis thiếp bén duyên chàng
Plaisir tính lại nồng nàn mấy khi
Mission chàng đã fini
Trách le ciel khéo bày chi lỡ làng
La cours mousse mọc lune tàn
Bonheur ai nỡ bẽ bàng thế ni
Lạnh lùng với chiếc chemise
L'automne trằn trọc au lit một mình
Mon cœur cảm thấy bất bình
Mes pleurs nó chảy thật tình khôn ngăn
Dù chàng đổ xuống l'argent
Rồi đây thiếp chẳng contente được nào
Ma vie rồi sẽ ra sao ?
Garçon một trẻ thiếp giao cho chàng.
Để chàng nuôi tại la France
Còn riêng thiếp ẵm về làng une fille
Thôi thôi chàng cứ parti
Đông Ba đợi thiếp Paris chờ chàng

Tác giả : Vô danh


Bản dịch của CỤ VĂN
Dịch từ tiếng Ta với tiếng Tây sang tiếng Việt

Gửi chàng vài chữ sau đây,
Nhớ chàng tha thiết từ ngày hồi hương.
Riêng em, nước mắt chảy tuôn,
Gian nan thiếp chịu cố hương mặc tình.
Từ khi thiếp bén duyên mình,
Lòng chàng đã thỏa, niềm tin thiếp chờ.
Nhiệm kỳ đã hết bấy chừ,
Trách trời bắt thiếp đường tơ lỡ làng !
Trăng lên rồi lại trăng tàn,
Ấm êm sao hóa bẽ bàng thế ni ?!
Hương xưa chiếc áo sơ-mi,
Đêm thu thức giấc, sầu bi phận mình.
Tim em quặn thắt bất bình,
Dòng châu khôn nén, vô tình chảy ra.
Dù chàng cho bạc, tặng quà,
Nhớ chàng, lòng thiếp chẳng qua được nào.
Đời em rồi sẽ ra sao ?
Xin trao cu Tý ra vào với anh.
Trời Tây con học, con hành,
Phần em, cái Hĩm tóc xanh về làng.
Chàng đi một cõi thênh thang,
Đông Ba mình thiếp ngóng chàng Paris.

3.8.08

NHÌN SÚNG GIẶC,

NHỚ SÚNG CHỒNG
Tin các báo : “Một tên cướp 32 tuổi, sinh trưởng
và cư ngụ tại Michigan, Hoa Kỳ, đột nhập nhà một
Cụ Bà Mỹ 85 tuổi, cướp của và đòi hiếp dâm cụ.
Tên cướp khốn kiếp và vô luân này bị Cụ Bà đưa
vào mê hồn trận và bị chính cụ bắn chết tại chỗ”.

Cụ Bà Mỹ tám mươi lăm,
Bị thằng ăn cướp vào thăm 4 giờ. (sáng)
Ranh con bắt cụ cởi đồ..,
Phất phơ súng lục nó quơ ngang tàng !

Khiến cụ nhớ cơ hàn thuở trước,
Cũng súng này rách mướp đời hoa !
Biết bao máu lệ chan hòa,
Cũng hai viên ấy mà ra thân tàn !
Cụ làm bộ hân hoan, thích lắm,
Dụ “chàng” đi thăm thẳm từng phòng...
Nhìn súng giặc, nhớ súng chồng,
Cụ vờ chớp mắt, má hồng hây hây !
Cụ ngoắc khẽ : “lại đây mở két”,
Và nghĩ thầm, la thét mất công !
Khi “thằng phải gió” (*) xiêu lòng,
Cụ vồ ngay khẩu súng chồng ngày xưa.
Rồi điên tiết bắn bừa tên cướp,
Hắn phơi thây, chổng ngược, ngay đơ...
Tưởng rằng “bị cáo” te tua,
Ai hay Chánh Án phục thua mẹo thần :
“Cụ hơn hẳn mười lần cảnh sát,
Nuôi tốn cơm, bắt nạt dân lành...” !

Nhân tài đâu chỉ tuổi xanh,
Bà già há đã dễ ăn mà nhằm ?!
Hoan hô, chúc Cụ trăm năm,
Thằng ăn cướp đáng băm vằm làm gương !
“Bạn dân” (1) nhông nhổng đầy đường,
Chúng con kính thỉnh lên giường... trùm chăn !!!


HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Rủ nhau lên núi hái chè,
Gặp thằng phải gió nó đè em ra...
(1) Tục truyền rằng : “Cảnh sát là bạn dân” (?!)