14.4.08

TÂM SỰ
MỘT KIẾP NGƯỜI


Dăm cánh hoa tàn, lác đác rơi,
Mỗi chiều tôi quét, lệ đầy vơi.
Hoa kia từng đã bao người mộ,
Đơm nụ nẩy chồi, vẻ thắm tươi.

Thoáng cái, thời gian đã cuối mùa,
Thanh xuân, khả ái chớm vào thu.
Mặt nhăn, má hóp, ngồi lơ đãng,
Nhan sắc, kiêu sa bỗng mịt mù !

Môi miệng hẹn hò, rồi bặt tăm,
Rêu phong thành quách mấy ai thăm ?
Lầu xưa Hoàng Hạc, hoài công ngóng,
Tháng đợi, năm chờ, luống bóng trăng ?!

Xin trả tôi về duyên dáng xưa,
Thuở còn văng vẳng tiếng gà trưa...
Sớm hôm quấn quít bên tàng khế,
Sương lạnh xá gì lúc nắng mưa.

Thôi, -cám ơn người những đón đưa-,
Để tôi trở lại tuổi ngây thơ.
Vô tư, chạy nhảy cùng bè bạn,
Dưới mái trường xưa rợp bóng dừa...

HOÀNG NGỌC VĂN