12.10.08

NỖI BUỒN MẤT MẸ

Được tin Mẹ mất một chiều đông,
Ở tận quê nghèo, cạnh bến sông.
Quặn thắt, lòng tôi đau đớn lắm,
Đất trời chao đảo, nát tan lòng !

Than thở, thằng em viết não nề :
“Anh ơi, Mẹ mất, anh không về.
Khăn tang rũ rượi còn treo đó,
Em vắt u sầu ở mộ bia” !
* * *
Giá tôi có phép biến thần thông,
Như Mục Kiền Liên vượt núi sông.
Gặp Mẹ cuối đời, cho bớt tủi,
Gió ngàn, nhân thế cảm thương không ?!

Người có về qua xóm đạo tôi,
Thăm em, thăm chị, nhắn đôi lời...
Ghé qua nghĩa địa, thưa cùng Mẹ :
Xin lỗi Mẹ dùm nhé, bạn ơi !

Cũng nhớ thắp nhang thay mặt tôi :
“Xa xôi, con cụ cuối chân trời.
Ngược xuôi, tất tả đang lo chạy,
Tấm vé tàu bay chuyến khứ hồi”..!

Quê hương thăm thẳm lối về,
Nhớ thương Mẹ quá, sơn khê chập chùng.
Canh khuya tiếng nấc khôn cùng,
Mẹ ơi, con khóc não nùng từng đêm !

HOÀNG NGỌC VĂN