29.5.08

THƯƠNG MÌNH, THƯƠNG LẮM...

MÌNH ƠI !

(Bài thơ khá dí dỏm, vì hàng nào cũng
có ít nhất một chữ “mình”, tổng cộng
đếm được 45 mình, mỗi mình mỗi vẻ)

Mình thương mình lắm, mình ơi,
Thương mình hơn cả mình tôi thương mình.
Mình “gầm” mình, nổi lôi đình,
Mình hăm, mình khóc rung rinh cả nhà.
Mình ghen bóng gió Phà Ca,
Mình hồ-nghi quẩn, mình “rà” lung tung :
Mình la : “Vải mỏng đòi thưng (1)
Ẩn mình giấu giếm, hòng bưng mắt bà” !?
Chịu mình tính nết thật thà,
Mình giòng sư tử, hóa ra sóng thần !
Xét mình tự cổ chí tân :
Mình thương mình nhất”, -trăm lần nhiêu khê- !
Mình say mình đến “hôn mê”, (2)
Mình mình trằn trọc, bốn bề lặng thinh...
Mình nhìn bên, chỉ mình mình,
Cảm mình, mình vẫn chung tình bấy nay...
Mình khen mình, phục mình hay :
Thân cò lặn lội, mình xoay, bậc thầy.
Đói no, mình quấn quít thay,
Hoạn Thư sôi máu, mình đay-nghiến hoài ?!
Mình ơi mưa gió, cậy ai ?
Mình hờn dỗi mãi, một, hai “bỏ mình” !!! (3)
Mình mê, mình mết mình mình,
Dù ai hoa hậu, mặc tình, -mình thôi- !
Ới mình, vợ cả ta ơi,
Xương bao nhiêu đốt, gấp đôi thương mình !

HOÀNG NGỌC VĂN
------------------------------------------------------------
(1) Thưng, đồng nghĩa với bưng, bưng bít
(2) Hành động “lạng quạng” trong vô thức
(3) Không phải liệt sĩ, mà là bỏ quách cho rồi.

19.5.08

“CÔNG NƯƠNG”

Công nương” Ngô Minh Hằng,
Thơ phang giặc thật hăng.
Quê ở vùng Cung Quảng,
Bên hàng xóm chị Hằng.

Công nương”
khóc “tướng công”,
Thằng Cuội liền xung phong.
Nhào ra đòi xé xác,
Phận gái hóa long đong !

“Quân công
hay “tướng công”,
Phi công hoặc nhân công.
Công nào mà chả được,
Miễn thương dân, gánh gồng !

“Tướng công
xơi chả Phượng,
Thằng lính đớp cơm khô.
“Quân công chuyên phè phỡn,
Lính hành quân thấy mồ !

Luận công chỉ phí công,
Muốn thắng cần thần công.
Muốn ấm no, sung túc,
Nên cấy lúa thần nông.

Tương nhượng sớm thành công,
Nhịp nhàng ta tấn công.
Vào lũ người Cộng sản,
Hòa hợp không ? Thưa không !

Tài lực giúp thông công,
Chớ vơ nhầm của công.
Chừa mồm loa, mép giải,
Làm đầy tớ không công !?

CỤ VĂN

16.5.08

NÓI PHÉT

Dưới đây là hai bài thơ giao hữu, tượng trưng xin đưa
ra nhằm dằn mặt cái anh Đồ Quỷ để nhắc anh ta biết :
Trình độ “Nói Phét” trong bài “Tự Trào” của anh chỉ
“nổ” nghe mới như tiếng pháo vu quy.Trái lại,của các
“qua” đây thì ầm ầm như đại bác 175 ly của Mỹ vậy.
Khá khen “đệ to gan, lớn mật” lắm, dám gồng mình
kiểu “con nhái muốn to bằng con bò” đấy !!!

Tôi con ông Trạng, cháu ông Nghè,
Nói có trên trời, dưới đất nghe :
Sức khỏe Hạng Vương cho một búng,
Cờ cao Đế Thích chấp hai xe !
Lặn ùm xuống biển lôi tàu lại,
Nhảy thốc lên non bắt cọp về !
Bữa nọ tạt chơi trong Nội phủ,
Mấy nghìn cung nữ phải lòng mê !

(Khuyết danh)


NÓI PHÉT
(Họa ý bài “Nói Phét” của Khuyết Danh)

Thơ tôi, Đỗ Phủ cũng im ro,
Lý Bạch xụi râu đứng thập thò...
Thôi Hiệu dâng ly hầu rượu, quạt,
Vương Duy điếu đóm, ngáp buồn xo !
Tố Như chạy mặt, ôm Từ Hải,
Nguyễn Bính te tua, nhảy xuống đò !
Chị Điểm, cậu Luân teo vịnh nguyệt,
Xuân Hương, Chiêu Hổ hết đường mò ?!
Tài hoa như... Mỗ mà nghèo mạt,
Thật trách anh... Trời chả biết cho !?!

HOÀNG NGỌC VĂN

14.5.08

TỰ TRÀO

Ngồi buồn xuống bút tự trào chơi
Góp chút thơ văn chuyện báo đời
Chư vị thấy vui, mời xướng họa
Không ưa xin chỉ bảo đôi lời
* * *
Càng nghĩ, qua càng thấy phục qua !
Mặc đời đàm tiếu coi như pha !
Tha hồ ngồi nặn thơ con cóc !
Mặc sức nằm mơ truyện lá đa !
Tiền bạc lo gì : còn vợ đó !
Cửa nhà há ngại : có con mà !
Bàn hươu, tán vượn qua vô địch
Thiên hạ hỏi ai chẳng biết qua ?

Ha Ha
Q?


Họa Thơ Xướng
“TỰ TRÀO” của ma Đồ Quỷ

Tào Thực mần thơ cần bảy bước,
Cụ Văn xướng họa chỉ vài giây.
Quỷ kia, mời thử, ma còn chán,
Cụ Vặn cho mày chết nát thây !
* * *
Qua giỏi, chẳng qua, qua vẽ qua,
Thơ Ta, nguyên chất chẳng thèm pha !
Hàng hàng lả lướt như cây trúc,
Chữ chữ gồ ghề tựa gốc đa !
Múa bút, Quỷ hay nhờ vợ dạy,
Xướng thơ, Văn khéo, tự Moa mà !
Văn chương, Đồ Quỷ là... đồ bỏ,
Thi phú, ai qua mặt nổi Qua ???

CỤ VĂN

8.5.08

ĐỜI TÔI

Đời tôi em hỏi làm chi,
Đời tôi là chuyến tầu đi không ngừng...

Nổi trôi theo vận nước,
Sống đọa đầy, lầm than.
Ai có nghe chua xót,
Cái kiếp người lang thang ?

Tôi bỏ lại xóm làng,
Với giáo đường rêu phong.
Sân nhà thờ cỏ dại,
Mẹ già khóc, đứng trông...

Đàn em thơ bé nhỏ,
Nức nở tiễn tôi đi !
Mắt mẹ nhòa, ái ngại,
Như tượng đá, sầu bi !

Tôi bỏ lại người yêu,
Thường hong tóc mỗi chiều.
Tôi bên này bờ dậu,
Trộm ngắm bóng diễm kiều.

Từ bấy, tôi sang sông,
Thương cô lái giữa dòng.
Thương con đò mãi đợi,
Nhớ hàng mi cong cong..!

Theo người vượt biển Đông,
Ngắm vì sao đổi dòng.
Tầng mây nghe tiếng vạc,
Xót phận mình long đong !

Tôi, con tầu viễn xứ,
Độc hành, mải tìm ga.
Cánh chim trời lữ thứ,
Người lãng tử không nhà...

Những ngày xưa thân ái,
Giờ gục nhớ người yêu.
Mờ lệ, hồn tê tái,
Ôi ! Thương quá những chiều...

Nhớ bờ hoa dâm bụt,
Nhớ phượng vĩ mùa hoa.
Nhớ tiếng ve sầu não,
Nhớ bóng em nhạt nhòa...!

HOÀNG NGỌC VĂN

SƯƠNG KHUYA

Tôi đi dưới trăng sao,
Vào thăm một nghĩa địa.
Nơi thân hữu, đồng bào,
Ngủ lặng dưới sương khuya !

Đây, thằng bạn năm xưa,
Đã cùng tôi tâm sự :
“Đời sao lắm phong ba,
Lê tấm thân viễn xứ” ?!

Đây, mộ ông bạn già,
Mắt buồn, giọng thiết tha :
“Bao giờ dân mình khá,
Thương nhau như một nhà” !?

Đây, cô bạn năm xưa,
Hun hút ánh mắt mờ :
“Khóc thương cho dân Việt,
Lưu lạc đến bao giờ” ?!

Tôi vào đây thăm em,
Thành phố đã lên đèn.
Sương khuya rơi thấm lạnh,
Em có biết không em ?

Vi vu cơn gió thổi,
Xào xạc lá sầu đông.
Xụt xùi cơn mưa bụi,
Em còn nhớ tôi không ?

Hồn em theo gió thoảng,
Về đây, xin lắng nghe :
“Linh thiêng, nhắc dân Việt,
Còn Tổ Quốc, bạn bè...”.

Tiếng côn trùng nỉ non,
Lầm lũi theo đường mòn.
Ngổn ngang niềm tâm sự,
Quặn lòng nhớ nước non !

HOÀNG NGỌC VĂN

6.5.08

MỪNG BÁC

(Tiếng Việt kỳ diệu)

Mừng Bác lấy con dâu,
Ngẫm thân tôi thấy rầu.
Thật vô tài bất tướng,
Chẳng đâu vào với đâu.

Trằn trọc suốt canh thâu...
Vắt tay lên mái đầu.
Nhìn bạn bè mà thẹn,
Nhớ về đóm hỏa châu !

Các bác lấy con dâu,
Kẻ trước rồi người sau.
Riêng thân tôi thui thủi,
Chiều biên giới về đâu...

Nghe bạn cưới con dâu,
Hả hê còn nhớ nhau ?
Ngày xưa cùng chiến đấu,
Mới đó mà qua mau...

Tin bác lấy nàng dâu,
Có đôi lời chúc nhau :
Phen này vui thỏa nhé,
Thêm cháu bởi thêm râu !

HOÀNG NGỌC VĂN