28.7.09

MẸ KHÔNG LÀ NGƯỜI ?! (*)

Bà cụ Nhung, 77 tuổi, thường bị 3 “ông con”
& các “bà dâu” đánh và chửi mắng (Hình : PN-Sg)

MẸ KHÔNG LÀ NGƯỜI ?! (*)

Mẹ anh không phải là người, (*)
Đẻ ra rặt giống đười ươi đấy à ?
Anh trong lỗ nẻ chui ra ?
Thành thằng Thạc sĩ, -quỷ ma ngồi tòa !?
Anh chuyên xử án người ta,
Anh, em đối với Mẹ già, thì sao ?
Bố anh, cán bộ cấp cao, (1)
Chuyên viên Giáo Dục, lẽ nào “đầu nêu” ?!
Sơn, Long đúng bọn hạng điêu, (2)
“Ông anh” đánh Mẹ, dệt thêu “vô tình” ??? (2)
Vợ mình đánh, chửi Mẹ mình,
Nõ mồm “bất lực” để binh cái... dzồn.
Mẹ ơi ! đẻ chó còn hơn,
Bán vài con, kiếm gạo thơm dưỡng già !!!
Cạch ngay chó ghẻ Giang ra, (3)
Bẩn danh người khác, con nhà hiếu trung.
Chớ nên lẫn lộn người hùng,
Với phường chó má, bất trung ở đời.
Ông ơi, có thẹn với người ?!
Bà ơi, có thẹn mặt trời sáng soi ?!


HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose, California, USA, July 27,2009
-----------------------------------------------------------
(*) Lời tuyên bố của “ông con Cả” Ng Th Giang,
Thạc xĩ-Luật sư của Ðoàn LS Sài Gòn- trả lời câu
phỏng vấn của phóng viên báo PN-Sg
(1) Chồng bà Nhung là Nguyễn Như Chương,cán bộ
cao cấp Bộ Giáo Dục, xác nhận có đánh bà thường
xuyên từ nhiều năm nay.
(2) Hai “ông con” là kỹ sư Ng Thanh Sơn & Ng
Th Long, vợ Long là cán bộ thi hành án, huyện Cần
Giờ. Tên Long còn “chùi mép” rằng mình “bất lực”
cố ý “bao che” anh và vợ mặc sức đánh Mẹ mình !
(3) Cần phân biệt Chiến sĩ, Tiến sĩ Nguyễn Thanh
Giang với “ông trai Cả trời đánh” này là Thạc Xĩ
Nguyễn Thanh Giang, chuyên viên đánh đập Mẹ !

23.7.09

CỤ VĂN MÔI GIỚI CÔ GIÁO
ĐẤT CẦN THƠ KIẾM CHỒNG

(Thương nhớ về vùng đất
tôi đã từng hành quân qua)

Em là cô giáo đất Cần Thơ,
Theo đúng chỉ tiêu : dạy tính giờ.
Con gái, con trai vài chục đứa,
Chiều về, mệt mỏi đến bơ phờ !

Khi không, thuyên chuyển đến Cần Giờ,
Trường lạ, học trò lũ ngẩn ngơ.
Học ít, phá nhiều như bọn quỷ,
Làm bài, mặt mũi cứ... lơ mơ !

Số kiếp đẩy đưa về Cái Mơn,
Dẫu mơ được dạy ở Giồng Trôm.
Bôn ba cũng chả qua thời vận,
Ngồi mới nửa năm lại Cái Vồn !

Chị em yên vị, khỏe, không lo,
Thà cứ an thân ở Lấp Vò.
Vùng vẫy cho nhiều thêm tróc vảy,
Giáo viên, âu cũng kiếp con đò !

Ngẫm thấy đời mình cứ bấp bênh,
Lại xin đổi tiếp về Nha Mân ?
Long An, Rạch Miễu, hay Bình Thủy,
Suy nghĩ, nếu ngon, chẳng đến lần !

Gõ đầu đám trẻ thật trần ai,
Phận gái vốn mong nhẹ gót hài.
Tìm bạn bốn phương, ai có tưởng,
Ca-li, Tếch-xịt hoặc Hawaii ?!

Thư về, ghi rõ : “giáo viên Phương”,
Dạy toán, Anh văn, cả Luật Đường...
Tài mọn, thêm nghề thơ ấn tượng :
“Ốc nhồi”, “Quả mít” kiểu Xuân Hương !!!

CỤ VĂN


CÔ GÁI ĐẤT CẦN THƠ

Em là cô gái đất Cần Thơ,
Xướng họa giao duyên lắm kẻ chờ.
Thi phú, tao đàn nay xếp lại,
Lo tìm Chợ Gạo, chẳng cần thơ !

HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose 04-11-2007


CÔ GÁI ĐẤT THẦN KINH

Em là cô gái đất Thần Kinh,
Trong trắng chưa vương chút bụi tình.
Thi sĩ, thương gia em chẳng mộng,
Vì em là gái đứt thần kinh !

HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose 04-11-2007


CÔ GÁI ĐẤT SƠN TÂY

Dẫu là tài sắc đất Sơn Tây,
Đài các, trâm anh nhất xứ này.
Hết gạo chạy rông, cần tính kế :
Bỏ Sơn Tây quách, học sơn tay. (nghề nail)

“Giáo xư” HOÀNG NGỌC VĂN
-----------------------------------------
Cố vấn hướng nghiệp, trường
Đại Học Bách Khoa... Cái Sắn


VIẾNG CẢNH ĐỒ SƠN

Cả đời chẳng đến Đồ Sơn
Đến rồi mới biết chả hơn đồ nhà.
Đồ nhà tuy cũ, tuy già,
Nhưng là đồ thật, chẳng là đồ sơn !

(Ẩn danh)

VIẾNG CẢNH VŨNG TÀU
(Họa ý bài Viếng Cảnh Đồ Sơn của Ẩn Danh)

Nôn nao viếng cảnh vũng Tàu, (*)
Mần mò bãi trước, bãi sau. Giống nhà.
Vũng nhà tuy hết nõn nà,
Nhưng lành và tiện khỏi ra vũng Tàu !

HOÀNG NGỌC VĂN
----------------------------------------------------------------
(*) vũng Tàu,tạm dịch ra tiếng Anh là Chinese’s Bay,
xin phân biệt : chữ vũng viết thường, không viết Hoa

12.7.09

GIÁ CẢ THẾ NÀO ? (AVT)

(Một nữ Văn hữu mướn tôi cắt cỏ nhà.Tôi khảo
giá bằng bài thơ này trước khi bắt tay vào việc)

Chị nhờ tôi tém cỏ nhà,
Chẳng hay cỏ ấy nõn, già, chị ơi ?!
Rộng, dài hai mép trùng khơi,
Mấy xăng-ti mét, đầy vơi, mặn mà ?!
Dẫu quen như chỗ người nhà,
Nhưng nhìn chưa đủ, hóa ra phải... sờ !
Rành nghề đâu phải tay mơ,
Cả mương lẫn rãnh, hai bờ phải thông.
Trừ tiền xăng nhớt, tiền công,
Đêm ngày, sớm tối, giấc nồng ban trưa.
Nghỉ ngơi mấy khắc thì vừa,
Tôi xong, liệu chị đã ưa trong lòng ?!
Có ưng, tính toán cho xong,
Kẻo rồi ân hận, vỗ mông la làng.
(lập lại : Kẻo rồi ân hận, chổng mông la làng).
Lỗ, lời cân nhắc kỹ càng,
Trước, sau mong mãi nhịp nhàng cùng nhau.
Đời người như thể vó câu,
Xin đừng giở giọng, qua cầu gió bay.
Thuận lòng bên ấy, bên đây
Tặng hòn non bộ, tháng ngày tiêu dao.
Gặp nhau còn có tiếng chào...
(lập lại : Chị ơi, chị nghĩ thế lào) ?

HOÀNG NGỌC VĂN


Họa vận bài “Giá Cả Thế Nào”
của Thi sĩ Hoàng Ngọc Văn

Nhờ giúp dùm nhau tí việc nhà
Cần chi khảo giá thế anh già ?
Khi nào rảnh rỗi xin mời lại
Rộng hẹp hay liền giữa chúng ta

Dù chẳng quen thân, cũng chẳng sơ
Đến xem rồi biết há cần sờ
Chu vi vườn tược còn trơ đó
Lún phún đôi bên cỏ lấn bờ

Hỏi mấy công lao khéo tính bừa
Làm chiều, làm sáng cả làm trưa
Không xong, này chớ hòng ngơi nghỉ
Sức lực bao nhiêu dám nghĩ vừa ?

Kết quả khi nao được rõ ràng
Công lao thiếp sẽ trả cho chàng
Can chi vội tính lời cùng lỗ
Đồng thuận cùng nhau sẽ nhịp nhàng.

TỪ PHONG