25.4.08

KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN...

(Tưởng niệm 30-4-2008)

Không gì quý hiếm : được ăn no :
Cơm trắng thỏa lòng, khỏi phải lo.
Độn sắn, thêm khoai, còn mát dạ,
Huống hồ... quý hóa đủ... bo bo !

Không gì sung sướng bằng... ngồi tù,
Khỏi sợ “bọn lười phản động” ru...
“Chúng” cứ “dụ” ta ra ngoại quốc,
Làm “tay sai” Mỹ, hãy quên thù !?

Tự do... trọn kiếp mặc quần đùi,
Sinh nhật, cưới cheo, khỏi tới lui.
Nằm ngủ, khỏi lo quà với cáp,
Vét-tông, cà-vạt, mợ bên tôi.

Muốn sướng, mời ai xin cứ... về
Làm ăn với Cộng, giúp làng quê...
Giàu sang mấy chốc, đời phè phỡn
Với gái mười ba, trốn nái... xề !

Người “thêu dệt chuyện : rồi công cốc (1)
Tay trắng ôm đầu chạy trắng tay !
Góp vốn kinh doanh cùng bọn cướp,
Sa vào hang ổ, lũ ăn mày” !!!
* * *

Về làng, khối kẻ về làng,
Bạn ơi, may túi ba gang làm giàu !
Nhớ mang “nón sắt” đội đầu, (2)
Và mang “áo giáp” ngõ hầu che thân ! (2)
Tính xa, chớ nghĩ quẩn gần,
Tỉnh ra đã uổng tấm thân chẳng còn !

HOÀNG NGỌC VĂN
-------------------------------------------
(1) Ngạn ngữ : Cốc mò cò xơi !
(2) Đồ... phụ tùng hành quân của QLVNCH

17.4.08

MỪNG NHÀ TÔI

(Từng được nghệ sĩ Đan Hùng và Ban AVT
trình diễn trong các đại nhạc hội ở nhiều nơi)

Vợ tôi bỗng hóa Mỹ già,
Bả thi Quốc tịch hôm qua...... đậu rồi !
(hôm qua đậu rồi)
- (đậu rồi thì mần răng) ?
(đậu rồi mới khổ cái thằng tôi)
(đậu rồi mới khổ cái thằng tôi)

Bả thi Quốc tịch hôm qua đậu rồi !
Tôi lo ăn nói, đứng ngồi,
Sao cho thích ứng với môi trường... đầm !
Đêm khuya canh vắng thì thầm,
(canh vắng thì thầm)

“Giao lưu văn hóa” cũng cầm bằng thua !
Có còn cá lóc canh chua,
Mắm tôm, rựa mận, nghêu dưa xì dầu ?
(ối thôi ngồi nghĩ đến mà rầu)
(ư ừ ư, ư ứ ừ)

“Chiều mưa biên giới” về đâu,
Tâm tư cuồn cuộn giải sầu cùng ai ?
(lấy-ai-giải-sầu !?)

Đau thương, than ngắn thở dài,
Đường đời tri kỷ lấy ai bạn cùng !?
Hồ thu gợn sóng, nổi sùng,
Bất đồng ngôn ngữ, đùng đùng ai nghe ?
Mười hai bến nước, -trai quê-,
(bến nước trai quê)
Từ nay ngắm cảnh trăng thề với ai ?!
Dìu nhau ra đến nước ngoài,
(ra đến nước ngoài)

Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!
(à ới ơi, à ơi lỡ thời...)
Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!

Thẫn thờ tôi đứng hỏi trời :
(tôi đứng hỏi trời)

“Tri âm lỗi nhịp, biển khơi đất bằng !...
Con xin chắp nối... chị Hằng,
(chắp nối chị Hằng)

Đồng hương đồng điệu nói năng hữu tình.
Thỉnh Ngài chấp thuận... đơn xin”.

(à ới ơi, à ơi thỉnh Ngài)
(pầm pấm pâm, pầm pâm pầm pầm)
Dìu nhau ra đến nước ngoài,
Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!


(dìu nhau ra đến nước ngoài,
(dìu nhau ra đến nước ngoài,
(ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời) ?!
(bà nó ơi, bà nó ơi)
Dìu nhau ra đến nước ngoài,
Ai ham Quốc tịch để ai lỡ thời ?!

Mừng em vô quốc tịch, là mừng em vô quốc tịch,
nhưng nhớ rằng em người Việt Nam vẫn quý hơn,
Tình quê hương thắm đượm gốc Việt Nam ngàn đời,
gốc Rồng Tiên đời đời.

(Mừng em vô quốc tịch, là mừng em vô quốc tịch,
nhưng nhớ rằng em người Việt Nam vẫn quý hơn,
Tình quê hương thắm đượm gốc Việt Nam ngàn đời,
gốc Rồng Tiên đời đời).

Xin nhắc mọi người ai ơi, con cháu Lạc Việt nơi nơi,
đâu cũng người Việt Nam thôi, luôn nhớ Dân Tộc....
Giống Nòi !

HOÀNG NGỌC VĂN

14.4.08

TÂM SỰ
MỘT KIẾP NGƯỜI


Dăm cánh hoa tàn, lác đác rơi,
Mỗi chiều tôi quét, lệ đầy vơi.
Hoa kia từng đã bao người mộ,
Đơm nụ nẩy chồi, vẻ thắm tươi.

Thoáng cái, thời gian đã cuối mùa,
Thanh xuân, khả ái chớm vào thu.
Mặt nhăn, má hóp, ngồi lơ đãng,
Nhan sắc, kiêu sa bỗng mịt mù !

Môi miệng hẹn hò, rồi bặt tăm,
Rêu phong thành quách mấy ai thăm ?
Lầu xưa Hoàng Hạc, hoài công ngóng,
Tháng đợi, năm chờ, luống bóng trăng ?!

Xin trả tôi về duyên dáng xưa,
Thuở còn văng vẳng tiếng gà trưa...
Sớm hôm quấn quít bên tàng khế,
Sương lạnh xá gì lúc nắng mưa.

Thôi, -cám ơn người những đón đưa-,
Để tôi trở lại tuổi ngây thơ.
Vô tư, chạy nhảy cùng bè bạn,
Dưới mái trường xưa rợp bóng dừa...

HOÀNG NGỌC VĂN

1.4.08

GỬI BẠN CÙNG KBC.

(Thương tặng các bạn
Thương Phế Binh VNCH)

Tôi viết bài thơ tưởng nhớ anh,
Hằng đêm chim hót mãi trên cành.
Ngày xưa hai đứa cùng đơn vị,
Từng xỉn, nằm khoèo ở điếm canh.

Tâm sự đầy vơi những ước mơ,
Mai sau liệu biết có bao giờ ?
Tao mà lên tướng thì mình khỏe,
Đỡ phải nhọc nhằn, bớt xác xơ.

Ngày tháng qua dần, mơ vẫn mơ,
Hành quân Bến Lức với Cần Giờ...
Chuyển quân bốc vội ra Sơn Tịnh,
Cẩm Lệ thuốc tàn, đã Vũng Rô.

Huỳnh Đế mùa cua nhậu ngoắc cần,
Miệt mài, hai đứa vẫn chơi thân.
Cùng nhau lùng địch đồi Thiên Ấn,
Trà Khúc soát xe cũng góp phần.

Thấm thoắt, giờ mình đã tóc hoa,
Mày buông súng trận, sống quê nhà.
Cụt chân còn nhớ đôi giày trận ?
Tao sống bôn ba, uất xót xa !

HOÀNG NGỌC VĂN
(TĐ3/TQLC. KBC. 3337)