30.1.08

NÚI SÔNG LÊN TIẾNG GỌI



Núi sông lên tiếng cả rồi,
Sao ta cứ mãi lần hồi... ngậm tăm ?
Dẫu quê ngàn dặm xa xăm,
Toàn dân quằn quại, - sao nằm ngủ yên ?
Có nghe tiếng thét, tiếng rên,
Tinh thần hỗ trợ, bỏ quên mất rồi ?
Thường xưng con của Phật, Trời,
Sao không lên tiếng cứu người khóc than ?!
Cưu mang, tế độ cơ hàn,
Giơ tay cứu kẻ bên đàng trọng thương.
Do quân vô đạo bất lương,
Vô thần chủ nghĩa điên cuồng dấy lên...
* * *
Đồng lòng đập lũ kên kên,
Cùng nhau phá nát oan khiên, tội tình...
Dân mình, mình chẳng thương mình,
Vùng lên hay đợi viện binh nước người ?!
Lưu vong cách núi, khuất đồi,
Dân đau, ta nỡ ngó trời suông chăng ?
Ngắm trăng có thẹn với trăng,
Vấn tâm có thẹn với lòng mình không ?!

HOÀNG NGỌC VĂN