16.1.08

ĐÁY LÒNG TÔI GỬI BÀI THƠ

(Tiếng chuông... ảo não về... thảm trạng đám cưới
và các cuộc hội họp bị chờ đợi quá lâu ở San Jose)

Dân ta Văn hóa ngàn năm,
Cưới cheo, hội họp “cà lăm” câu giờ.
Tang tình... chị cứ lửng lơ,
Hò khoan... anh bước... Tôi chờ héo hon !
Trễ vì thoa phấn, tô son ?
Chậm vì đeo lá, mang lon, kiếm dù ?
Nước ta sản xuất cao su,
Hóa ra co giãn, “gật gù” đấy thôi !
Một bàn đã chín người ngồi,
Nghiêng nghiêng, ghé ghé, ngáp rơi quai hàm !
Chờ thêm anh nữa, đủ bàn,
Có anh có chú, ta hàn huyên chơi !
Hỡi ôi ! Hết đứng, lại ngồi,
Anh thơ thẩn mãi để tôi mỏi mòn !
Ngao du, vãn cảnh núi non...
Sao không chóng vánh cho con cháu nhờ ?!
Thiệp mời ghi rõ mấy giờ,
Sao anh khệnh khạng, ỡm ờ đến sau ?
Nếu ta đúng hẹn cùng nhau,
Ắt là hai họ, rể, dâu thỏa lòng...
Khỏi phiền kẻ đợi, người mong,
Rạng danh nòi giống Lạc Long quý giờ !
Đáy lòng tôi gửi bài thơ,
Từ nay ta quyết ĐÚNG GIỜ, nghe anh ?!

HOÀNG NGỌC VĂN