19.1.08

VÔ TÌNH

(Mượn ý ngạn-ngữ xưa: “Vợ người thì đẹp,
Văn mình thì hay”
mà sáng tác bài thơ này)

Em là vợ của người ta,
Mà sao tôi cứ thiết tha bóng hình ?
Em đi ngang, rất vô tình,
Lướt qua, nào biết tôi nhìn từ xa ?
Đêm đêm ngắm dải Ngân Hà,
Xung quanh ngàn vạn sao sa mỉm cười.
Dửng dưng đến thế người ơi,
Canh khuya, tôi vẫn đứng, ngồi ngó trăng.
Sương rơi, chênh chếch bóng Hằng,
Mình tôi lững thững cùng trăng giãi bầy.
Thoáng nghe tiếng vạc tầng mây,
Cánh buồm thấp thoáng, bên nầy hải đăng.
Khuất mờ lưới nhện giăng giăng,
Gió thu nhè nhẹ, nằm chăm-chú hờ...

Tôi - Em, sông nước đôi bờ,
Nước trôi lờ lững, tôi ngơ ngẩn sầu.
Thương thương chân sáo bước mau,
Em vui, tôi quặn niềm đau, thẫn thờ...

HOÀNG NGỌC VĂN