14.2.08

TRƯỜNG THỌ

Cụ Bành Tổ lừng danh sống thọ,
Không chừng thua cả lũ cháu con :
Hai thiên niên kỷ béo tròn, (*)
Khơi khơi chúng sống véo von, cười tình !
Chả cần phải thỉnh xin thuốc thánh,
Chuốc đào tiên từng gánh xơi no.
Thế mà trường thọ ra trò,
Thằng nào đứa nấy ăn no ngủ khì.
Thế mới biết nhiều khi tính quẫn,
Chỉ sợ già, lú lẩn làm chi.
Ta nên hưởng trọn xuân thì,
Cổ kim, sau trước dễ bì với ta ?!
Thêm áo gấm, lụa là, mỹ phẩm,
Xem chừng ta còn... khấm khá lâu !
Cũng nên chống... mũi, bắc cầu,
Sửa sang người ngợm, phao câu vá liền.
Bơm "ống nhún", thay “dên” một thể,
Soát “bu-gi”, "điện thế", “xy-lanh”,
Có còn như thuở mới toanh,
Rộng thình, rỗ chịt phải nhanh “đắp” liền. (1)
Ta cứ sướng, lọ Tiên mới sướng,
Cứ thảnh thơi thụ hưởng tà tà...
Hai ngàn năm vẫn chưa già,
Bấm tay, sao giải Ngân Hà mấy mươi ?!
Ai lo ? Ta vỗ bụng cười !

HOÀNG NGỌC VĂN
--------------------------------------------------------------------
(*) Sống từ thế kỷ 20 đến thế kỷ 21
(1) Kỹ thuật máy : Nếu lòng xy-lanh rộng quá,
phải đắp rồi vét lại cho vừa khít, xe mới dzọt !