8.5.08

SƯƠNG KHUYA

Tôi đi dưới trăng sao,
Vào thăm một nghĩa địa.
Nơi thân hữu, đồng bào,
Ngủ lặng dưới sương khuya !

Đây, thằng bạn năm xưa,
Đã cùng tôi tâm sự :
“Đời sao lắm phong ba,
Lê tấm thân viễn xứ” ?!

Đây, mộ ông bạn già,
Mắt buồn, giọng thiết tha :
“Bao giờ dân mình khá,
Thương nhau như một nhà” !?

Đây, cô bạn năm xưa,
Hun hút ánh mắt mờ :
“Khóc thương cho dân Việt,
Lưu lạc đến bao giờ” ?!

Tôi vào đây thăm em,
Thành phố đã lên đèn.
Sương khuya rơi thấm lạnh,
Em có biết không em ?

Vi vu cơn gió thổi,
Xào xạc lá sầu đông.
Xụt xùi cơn mưa bụi,
Em còn nhớ tôi không ?

Hồn em theo gió thoảng,
Về đây, xin lắng nghe :
“Linh thiêng, nhắc dân Việt,
Còn Tổ Quốc, bạn bè...”.

Tiếng côn trùng nỉ non,
Lầm lũi theo đường mòn.
Ngổn ngang niềm tâm sự,
Quặn lòng nhớ nước non !

HOÀNG NGỌC VĂN