3.8.08

NHÌN SÚNG GIẶC,

NHỚ SÚNG CHỒNG
Tin các báo : “Một tên cướp 32 tuổi, sinh trưởng
và cư ngụ tại Michigan, Hoa Kỳ, đột nhập nhà một
Cụ Bà Mỹ 85 tuổi, cướp của và đòi hiếp dâm cụ.
Tên cướp khốn kiếp và vô luân này bị Cụ Bà đưa
vào mê hồn trận và bị chính cụ bắn chết tại chỗ”.

Cụ Bà Mỹ tám mươi lăm,
Bị thằng ăn cướp vào thăm 4 giờ. (sáng)
Ranh con bắt cụ cởi đồ..,
Phất phơ súng lục nó quơ ngang tàng !

Khiến cụ nhớ cơ hàn thuở trước,
Cũng súng này rách mướp đời hoa !
Biết bao máu lệ chan hòa,
Cũng hai viên ấy mà ra thân tàn !
Cụ làm bộ hân hoan, thích lắm,
Dụ “chàng” đi thăm thẳm từng phòng...
Nhìn súng giặc, nhớ súng chồng,
Cụ vờ chớp mắt, má hồng hây hây !
Cụ ngoắc khẽ : “lại đây mở két”,
Và nghĩ thầm, la thét mất công !
Khi “thằng phải gió” (*) xiêu lòng,
Cụ vồ ngay khẩu súng chồng ngày xưa.
Rồi điên tiết bắn bừa tên cướp,
Hắn phơi thây, chổng ngược, ngay đơ...
Tưởng rằng “bị cáo” te tua,
Ai hay Chánh Án phục thua mẹo thần :
“Cụ hơn hẳn mười lần cảnh sát,
Nuôi tốn cơm, bắt nạt dân lành...” !

Nhân tài đâu chỉ tuổi xanh,
Bà già há đã dễ ăn mà nhằm ?!
Hoan hô, chúc Cụ trăm năm,
Thằng ăn cướp đáng băm vằm làm gương !
“Bạn dân” (1) nhông nhổng đầy đường,
Chúng con kính thỉnh lên giường... trùm chăn !!!


HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Rủ nhau lên núi hái chè,
Gặp thằng phải gió nó đè em ra...
(1) Tục truyền rằng : “Cảnh sát là bạn dân” (?!)