29.5.08

THƯƠNG MÌNH, THƯƠNG LẮM...

MÌNH ƠI !

(Bài thơ khá dí dỏm, vì hàng nào cũng
có ít nhất một chữ “mình”, tổng cộng
đếm được 45 mình, mỗi mình mỗi vẻ)

Mình thương mình lắm, mình ơi,
Thương mình hơn cả mình tôi thương mình.
Mình “gầm” mình, nổi lôi đình,
Mình hăm, mình khóc rung rinh cả nhà.
Mình ghen bóng gió Phà Ca,
Mình hồ-nghi quẩn, mình “rà” lung tung :
Mình la : “Vải mỏng đòi thưng (1)
Ẩn mình giấu giếm, hòng bưng mắt bà” !?
Chịu mình tính nết thật thà,
Mình giòng sư tử, hóa ra sóng thần !
Xét mình tự cổ chí tân :
Mình thương mình nhất”, -trăm lần nhiêu khê- !
Mình say mình đến “hôn mê”, (2)
Mình mình trằn trọc, bốn bề lặng thinh...
Mình nhìn bên, chỉ mình mình,
Cảm mình, mình vẫn chung tình bấy nay...
Mình khen mình, phục mình hay :
Thân cò lặn lội, mình xoay, bậc thầy.
Đói no, mình quấn quít thay,
Hoạn Thư sôi máu, mình đay-nghiến hoài ?!
Mình ơi mưa gió, cậy ai ?
Mình hờn dỗi mãi, một, hai “bỏ mình” !!! (3)
Mình mê, mình mết mình mình,
Dù ai hoa hậu, mặc tình, -mình thôi- !
Ới mình, vợ cả ta ơi,
Xương bao nhiêu đốt, gấp đôi thương mình !

HOÀNG NGỌC VĂN
------------------------------------------------------------
(1) Thưng, đồng nghĩa với bưng, bưng bít
(2) Hành động “lạng quạng” trong vô thức
(3) Không phải liệt sĩ, mà là bỏ quách cho rồi.