24.2.08

KHUYÊN CON

(Thân tặng những... nạn nhân thích về VN kén vợ)

(Tin Texas : Một cô gái Việt Nam nghèo, vồ trúng
một anh Việt kiều có tiệm ở Mỹ. Sang Mỹ, đòi về
vì cho rằng, ở VN bây giờ sướng hơn ở Mỹ (!?)

Bố mẹ thương con, con chẳng biết,
Mù mờ, nhắm mắt cứ nghe ai.
Gái trai, dâu rể là con cả,
Đâu có đứa nào của mụ hai ?!

Chồng ngã, con nâng mới vợ hiền,
Chớ nên ngồi đó trách, than, rên...
Mồ hôi lấm trán mà no bụng,
Ngồi vẽ lông mày há đã nên ?

Tróc vảy, trầy da sang được đây,
“Sang” rồi, phải ngẫm lúc ăn vay.
Không nên so sánh rồi đay nghiến,
Quẫn trí chồng điên sẽ có ngày.

Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông,
Thế gian ai chuộng kẻ nằm không ?
Muốn nhàn, lên núi mà tu quách,
Đói rách, cho nên phải kiếm chồng ?!

Cơm trắng hôm nay, nhớ sắn, mì ?
Trước mơ xe đạp đỡ chân đi.
Nay vừa rủng rỉnh đòi thay... “mốt”,
Lexus chê, ưa “mẹc-xế-đì” !?

Con ơi, tuy mát mặt rồi,
Đừng quên ngày trước, cái hồi đói cơm.
Phàm người phải nghĩ nguồn cơn,
Qua sông sao nỡ phụ ơn lái đò ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose, ngày lễ Tạ Ơn hay
lễ “Bội Ơn”, tác giả quên mất (?!)