26.12.07

Tôi từng TRẤN THỦ HOÀNG SA

Tôi từng trấn thủ đảo Hoàng Sa,
Trong dãy Trường Sa của nước ta.
Còn có Tây Sa, mà trách nhiệm,
Thủy Quân Lục Chiến phải vào ra.

“Lưu đồn” ba tháng mới cho về,
Theo lệnh quân y -tránh bệnh tê-,
Chân cẳng, mặt mày sưng ráo trọi,
Ít ra người ngợm cũng tê mê...

Bao thằng đã chết bởi ra đây,
Bảo vệ biên cương nhóm đảo này.
Để quý ông to và... mợ lớn,
Ăn no, nhảy nhót, thả giàn say !

Chúa đảo Hoàng Sa (1) Trung úy Tư,
“Một vòng Đảo Quốc”, (2) sáng tinh mơ.
“Moọc” (2) xong công điện, rồi câu cá,
Nhìn biển, ngó trời, lại luận thơ...

Báo cáo trình lên, khiến tướng Khang,
Ổng sùng, biên phạt, dọa hồi loan.
Đợi về khăn gói đi nằm... ấp,
Vì tội hay đùa, “nổ bắp rang”...

Đổ bao công sức lúc xuân xanh,
Hiến trọn đời trai chuyến hải hành.
Mất đảo, đau lòng thương Tổ Quốc,
Xót sông, tiếc đất, khóc thâu canh...

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN, 12-2007
--------------------------------------------------------------------
(1) Theo lệnh,phải xưng là Trung Đội Trưởng, Trung
Đội Hoàng Sa, nhưng trong công điện báo cáo hàng
ngày, ông Sĩ quan “lựu đạn” này lại tự xưng mình là
“Chúa đảo” khiến tướng Khang sùng,nhưng ông cho
“nợ” ở tù, đợi khi về đất liền sẽ...“thanh toán sau” !
2) Ý nói lái xuồng máy quân sự đi quan sát, kiểm tra
một vòng hải đảo chịu trách nhiệm, rồi báo cáo bằng
“moọc” về BTL/TQLC đóng trong trại Cửu Long,Thị Nghè.


TÂM TÌNH NGHỆ SĨ

Người nghệ sĩ tơ tằm rút biếu,
Hiến người nghe đồng điệu, đồng tâm.
Tấm lòng trải rộng tấm lòng,
Với quê hương với non sông sớm chiều.

Xem thế thái nhiều điều cớ sự,
Gẫm tình đời cư xử đầy, vơi.
Kho trời bát ngát thảnh thơi,
Muốn đan, muốn dệt tặng người vui chung.

Nhìn cảnh trí núi sông cẩm tú,
Bỗng trạnh lòng, thi phú nhả tơ.
Thơ không nuôi nổi nhà thơ,
Vẫn vương cái nghiệp tằm tơ trả đời !

Đã có lúc nghe lời nặng, nhẹ,
Mặc thị phi những kẻ chê, khen.
Vẫn đem tiếng hát dế mèn,
Vui dâng hiến, cố đua chen tay nghề !

Xin rải khắp sơn khê, đất nước,
Tiếng tơ lòng trong bước ngược, xuôi.
Biếu không nhân thế, người ơi,
Tâm thành, xin tặng cho đời nhánh hoa.

HOÀNG NGỌC VĂN


CAM RANH, QUÊ TÔI

Không vô trong nội nhớ hoài,
Cam Ranh vời vợi, hỏi ai có buồn ?!

Cam Ranh cát trắng hiền hòa,
Người thanh cảnh đẹp, bao la đất trời.
Mênh mông sóng nước trùng khơi,
Tình đời thắm đẹp, tình người thủy chung.
Mặn mà trai gái một lòng,
Mặc cho bão táp biển Đông dập dồn.
Xa quê chạnh nhớ cố thôn,
Mái tranh xóm cũ lối mòn ngày xưa...
* * *
Nhớ quê viết mấy cho vừa,
Gió thu hiu hắt, trời mưa đổ sầu.
Giá như bắc được nhịp cầu,
Tôi về thăm lại dẫy cau, hàng dừa.
Ước mong gặp lại người xưa,
Ngôi trường mái đỏ thầy, cô thuở nào...
Nhấp nhô sóng lượn rì rào,
Quyện hồn vào với trăng, sao, đất trời !

HOÀNG NGỌC VĂN


BÀI THƠ TA TẶNG CHO TA
Kính tặng tất cả những người... cầm bút)

Người cầm bút giống người cầm đuốc,
Văn nhân ta phải thuộc nằm lòng.
Nào đâu phải chợ An Đông,
Mà ta tìm vết, bới lông nhau hoài !
Việc phải trái ai ai cũng biết,
Lọ phải gào, chì chiết dương oai ?
Khôn ngoan đối đáp người ngoài,
Văn đàn sao nỡ trổ tài chửi nhau ?!
Đã cầm bút vàng thau phải tỏ,
Liệu tùy cơ to, nhỏ bảo nhau.
Dân ta đói khổ, cơ cầu,
Sao không dùng bút giúp nhau trọn tình ?!
Đến bọn quỷ, yêu tinh chồng chéo,
Còn binh nhau dù méo cũng tròn.
Huống ta nặng gánh nước non,
Sao không khéo quén như con cháu nhà ?!
Nếu hàng ngũ quốc gia suy yếu,
Sức lực đâu, đồng điệu diệt thù ?
Xa quê trải mấy mươi thu,
Bao giờ về lại Bùi Chu, Sàigòn ?!?!


HOÀNG NGỌC VĂN


BÁN CHỢ TRỜI NUÔI CHỒNG

Mưa nắng, quanh năm bán chợ trời,
Lãi dăm đồng bạc, lại thương tôi :
“Mua vài lạng thuốc (*); kho niêu cá,
Kiếm mấy củ khoai; hấp chõ xôi”.

Chạy gạo nuôi chồng, “nhai” tác phẩm,
Bới bèo chăn lợn, “nuốt” thư mời !
Chồng em, thi sĩ “ngon” ngần ấy,
Có chị nào thương, rước quách thôi !

CỤ VĂN BÀ
----------------------------------------------
(*) Thuốc lào ba số 888, tính bằng lạng


LAO ĐỘNG NUÔI VỢ CON

Đục đẽo quanh năm, trát lại tô,
Bạn cùng thước thợ, cái ni-vô. (1)
Sáng chiều cưa, búa, xi-măng, cát,
Tối sớm bào, khoan, vữa với hồ.
Chẳng quản nhọc nhằn, xây sự nghiệp,
Nào e vất vả, dựng cơ đồ.
Mong sao bầy trẻ cùng “nhà” cháu,
No ấm thì thôi, có ngại mô !

Phó mộc CỤ VĂN
---------------------------------------------
(1) Cái thước nước để đo thăng bằng.


NHỚ VỀ BUỔI
THĂM TU VIỆN QUÝ SƠ


Nhớ một chiều năm xưa,
Thăm tu viện quý Sơ.
Vừa tới khuôn viên đẹp,
Sa sầm, trời đổ mưa.

Ta trú bên hang đá,
Dưới tượng Mẹ sầu bi.
Ngoài kia mưa tầm tã,
Em cầu xin những gì ?

Thì thầm em đọc kinh...
Khấn nguyện cho duyên mình :
Sấm sét đời giông tố,
Được sắt son niềm tin.
* * *
Đã mấy mùa Xuân qua,
Anh hành quân rất xa.
Lao mình vào khói lửa,
Vẫn ngóng trông tin nhà.

Khoác áo trận về thăm,
Hiu hắt ánh trăng rằm.
Mờ mờ con dốc cũ,
Bóng người xưa, biệt tăm...

Em đi, ẩn khuất phương nào ?
Hỏa châu rơi rụng, chiến hào ngẩn ngơ !
Bây giờ em đã Ma Sơ,
Dáng ai thấp thoáng trong giờ nguyện kinh...

Giuse HOÀNG NGỌC VĂN
TQLC, KBC. 3337


ANH ĐÈO EM LÊN CHÙA

Anh đèo em lên chùa,
Lưng đồi, trời bỗng mưa.
Cả hai cùng lạnh lắm,
Bên nhau. Tiếng gà trưa...

Dìu em vào hốc đá,
Dưới tượng Phật từ bi.
Mưa vẫn rơi tầm tã,
Em cầu xin những gì ?

Thì thầm em tụng kinh,
Khấn nguyện cho duyên mình :
Sấm sét đời giông tố,
Được sắt son niềm tin.
* * *
Đã mấy mùa Xuân qua,
Anh hành quân rất xa.
Lao mình vào khói lửa,
Ngong ngóng đợi tin nhà.

Khoác áo trận về thăm,
Hiu hắt ánh trăng rằm.
Mờ mờ con dốc cũ,
Bóng người xưa, biệt tăm...

Em đi, xa tít nơi nào ?
Hỏa châu rơi rụng, chiến hào ngẩn ngơ !
Biên thùy ôm súng thầm mơ,
Bao giờ, cho đến bao giờ, gặp nhau ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
TQLC, KBC. 3337