11.12.07

TA CÓ PHẢI LÀ TA ?















(Tức cảnh khi nhìn thấy 2 Cụ già từ tận Fresno xa xôi,
mò mẫm lái xe lặn lội đến thăm con cháu ở San Jose)

Thấy người mà ngẫm đến ta :
Hôm nay còn trẻ, mai già thì sao ?

Ông ngừng xe tận cửa,
Để cháu dắt bà vào.
Ông xoa đầu các cháu,
Ôi hạnh phúc dường bao !

Vô tình, ta nhác thấy,
Hình ảnh thân thương này.
Khiến mơ về thuở ấy...
Mà tự vấn hôm nay :

Khi ta vừa chập chững,
Dẫn dắt, Mẹ kè bên :
“A ! con tôi đứng vững” !
Cha vỗ tay mừng, khen...

Thấm thoắt... ta năm mươi,
Lưu lạc đến quê người.
Thành ông này, bà nọ,
Cha Mẹ khóc, ta cười !

Ta luôn thăm nhớt xe,
Nhưng nào có mấy khi.
Một lời thăm Bố Mẹ,
Dù năm thuở, mười thì ?!

Ai đẻ ta, nuôi ta,
Dỗ ta khi khóc la.
Ai bế bồng, thay tã,
Xuân, Hạ, Thu, Đông qua ?!

Lúc nhỏ đẩy con ra,
Ta lại chạy sà vào.
Lớn lên, cha mẹ níu,
Con bỏ đi, đành sao ?!

Ta tốt nghiệp, thành công,
Cha Mẹ vẫn long đong...
Đành lòng ta bỏ mặc,
Như muông thú bạc vong ?

Công Cha như núi Thái,
Nghĩa Mẹ tựa biển Đông.
Làm con, không trang trải,
Ta bày trò cướp công ?!

Hôm nay trời nắng hạn,

Sẽ sấm chớp, mưa sa.
Vấn tâm, ta tự hỏi :

“Ta có phải là ta” ???

HOÀNG NGỌC VĂN