15.12.07

NHỚ RỪNG



Ông thẫn thờ nhìn qua cửa sổ,
Mỗi chiều về nắng đổ hoàng hôn...
Nhớ thương đồng đội, cố thôn,
Đăm đăm đôi mắt đổ dồn mông lung...

Từng xông xáo vẫy vùng trận chiến,
Bắc, Trung, Nam, bốn biển lừng danh.
Quân thù nghe tiếng thất kinh,
Bốn vùng chiến thuật giật mình thấy ông !

Nay sống kiếp chim lồng, cá chậu,
Bìm bìm leo lúc giậu ngả nghiêng !
Mái tranh giam hãm hùm thiêng,
Cọp già lại nhớ cõi riêng núi rừng..!

Đã có lúc rưng rưng nước mắt,
Ông ôm đầu, cúi mặt quay đi.
Ngoài kia xe, ngựa ầm ỳ,
Bóng ông một bóng lầm lì tới lui...

Càng xót dạ bùi ngùi quá khứ,
Từng xông pha sinh tử, đạn rơi...
Nghiến răng, ông đấm lên trời,
Hai chân dậm đất, mắt ngời lửa căm...
* * *
Cảm ông, tôi cố ghé thăm,
Vẫn con người ấy, hầm hầm vào ra.
Quê hương, Đất nước, Sơn hà,
Chí trai chưa trọn, Kinh Kha có ngày.

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN