11.12.07

CÔ GIÁO ĐẤT CẦN THƠ





Em là cô giáo đất Cần Thơ,
Xướng họa giao duyên lắm kẻ chờ.
Thi phú, tao đàn nay xếp lại,
Lo tìm Chợ Gạo, chẳng cần thơ !

HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose 04-11-2007


CÔ GÁI ĐẤT THẦN KINH
(Thỉnh xin quý thi hữu họa)

Em là cô gái đất Thần Kinh,
Trong trắng chưa vương chút bụi tình.
Thi sĩ, thương gia em chẳng mộng,
Vì em là gái đứt thần kinh !


HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose 04-11-2007

EM GÁI SƠN TÂY

Dẫu là tài sắc đất Sơn Tây,
Đài các, trâm anh nhất xứ này.
Hết gạo chạy rông, cần tính kế :
Bỏ Sơn Tây doọc, ráng sơn tay. (nghề nail)

Cố vấn hướng dẫn nghề nghiệp :
“Giáo xư” HOÀNG NGỌC VĂN

VIẾNG CẢNH ĐỒ SƠN

Cả đời chẳng đến Đồ Sơn
Đến rồi mới biết chả hơn đồ nhà.
Đồ nhà tuy cũ, tuy già,
Nhưng là đồ thật, chẳng là đồ sơn !

(Ẩn danh)


VIẾNG CẢNH VŨNG TÀU
(Họa ý bài Viếng Cảnh Đồ Sơn của Ẩn Danh)

Nôn nao viếng cảnh Vũng Tàu,
Mần mò bãi trước, bãi sau. Giống nhà.
Vũng nhà tuy hết nõn nà,
Nhưng lành và tiện khỏi ra vũng Tàu !

HOÀNG NGỌC VĂN


Thưa quý Thi, Văn, Thân hữu,

Tôi nhận rằng, mình có chơi “cắc cớ” đùa vui một chút
trong cách làm bài thơ Cao Bằng dưới đây, nên nếu Thi,
Văn, Thân hữu nào có nhã hứng, xin mời họa. Bằng không
thì xin mời cứ đọc vui chơi thôi, tôi chẳng dám nghĩ ngợi gì.

Tác giả Hoàng Ngọc Văn


CAO BẰNG ?
(Bài thơ dùng các địa danh Việt Nam)

Bất tài lại muốn Cao Bằng,
Định phi thân bắn Sóc Trăng ? Liều mình !
Thư sinh đòi uống Trà Vinh,
Thấp hèn sao mộng minh tinh Cái Vồn ?!
Có quen sóng nước Côn Lôn,
Mà mơ Phan Thiết, Đồ Sơn làm gì ?
Phàm phu trèo núi Ba Vì !
Củ không ra củ, Củ Chi hỡi trời !?
Tay không, bơi viếng Đầm Dơi ?
Nghệ An, răng rứa mò chơi Cát Bà ?
Trai Hà Nội, gái Biên Hòa,
Ghi lòng hận cúng Hoàng Sa cho Tàu.
Nam Quan đến mũi Cà Mau,
Sao không dâng nốt Vũng Tàu cho xong !?
Quảng Ninh hợp nhất Hải Phòng,
Sơn La, biển khóc trạnh lòng Mỹ Tho.
Bà Đen, Bà Rịa, nhỏ to...
Thái Bình, Xuân Lộc thét cho Hạ Hồi !
Gò Công, Thủ Đức sẵn rồi,
Sàigòn, Đà Nẵng, trong ngoài vùng lên !
Sơn Tây tăng lực Hưng Yên,
Tuy Hòa, Móng Cái, Thừa Thiên, Hòa Bình.
Trẻ già, trai gái Hải Ninh,
Có nghe Huế hận, thần kinh ngút trời ?!
Quảng Bình, Phù Cát, Ba Ngòi,
Phục hưng Phú Quốc giống nòi Việt Nam.

HOÀNG NGỌC VĂN


SƠN TÂY ???
(Tặng người em gái Sơn... Tây,
Chớ không thèm tặng thằng... Tày đâu nha) !

Can gì lại phải Sơn Tây,
Sao không dũa móng, sơn tay cho rồi ?!
Bà Đen nhẵn thín tự trời,
“Họ hàng” Ma-rốc, nhọ nồi mấy sơn ?
Côn Lôn phết tuốt Côn Sơn,
Gặp gì sơn nấy, Đồ Sơn luôn à ?!
Mê sơn khắp phố thị ta,
Đến như cửa biển Sơn Chà cũng sơn !
To gan chẳng tính thiệt hơn,
Xắn tay định bế Bồng Sơn về nhà !
Ai can liền bị Sơn La,
Sa sầm, rồi tếch Cát Bà, Sầm Sơn...
Đặt tên phải liệu nguồn cơn,
Kẻo con cháu nhiễm, chúng sơn rối mồng.
Tóc đen, nhuộm bạch phớt hồng,
Mắt nâu, sơn biếc Rờ-mông (*) giống đầm.
Lông mày cạo phắt tô thâm,
Sơn đồi, vẽ suối, lưng xâm chập chờn !
Thoắt trông, lạc đỉnh Thất Sơn,
Trái tim co thắt, lên cơn... yêu đời !
Thời nay lẫn lộn ngợm, người,
Ta nên chấp nhận cho đời lên hương !

HOÀNG NGỌC VĂN

-----------------------------------------------
(*) Remond (Rờ-mông) =

Một giòng họ của... Tây ở bên... Pháp !


Họa bài Sơn Tây
của Thi huynh Hoàng Ngọc Văn
Sơn Tây
(Cảm ơn người nhắc... Sơn Tây
Chứ không thèm nhận bánh Tầy (*) đâu nha) !

Địa danh nên gọi Sơn Tây
Cho nên phải trả lời ngay kẻo rồi
Bà Đen lại hỏi ông trời
Cớ sao đen nhánh ra rồi còn sơn
Côn Lôn phải khác Côn Sơn
Cứ sao sơn giống Đồ sơn thôi à !
Làm sao sơn cái “số” ta
Lõm lồi cũng cứ Sơn Chà mà sơn
Không cần thiết có cũng hơn
Mới nên nông nỗi Bồng Sơn cả nhà
Không đi cũng bị Sơn La
Lại Sầm Sơn cả Cát Bà cũng sơn
Hỏi ra mới rõ nguồn cơn
Thôi rồi đã lỡ sơn luôn cái... mồng
Thẹn thùng đôi má thêm hồng
Lánh đen mắt biếc nên không giống đầm
Trách trời sao cứ chơi thâm
Sơn cao thủy tận hoài trông chập chờn
Khiến ai lạc đỉnh Thất Sơn
Suối trong nhớ thuở Lạng Sơn đầu đời.
Nước trôi nào thấy bóng người,
Sơn Tây ngày cũ một thời sắc hương ?


Ngọc Bích
--------------------------------------------------------------------------------
(*) “Cụ Văn” ơi ! Bánh Tầy là bánh chưng đấy và tôi nghĩ bài thơ

của tôi có vẻ... hay hơn thơ của“Cụ” vì có thêm Lạng Sơn nữa ! Hì hì !!

Vịnh Ếch (chữ X) (*)

(*) Một Thi hữu gửi email đi có hình, rồi dồn dập
hỏi tiếp mãi, khiến Cụ Văn sùng. Vì khi nhận, Cụ
chỉ thấy có duy nhất một chữ X trong khung hình
mà thôi. Bởi thế, Cụ mới “lên cơn” sáng tác bài thơ
“khủng khiếp” này để trả lời tác giả đã gửi email.
Xin tùy độc giả hiểu theo ý mình thế nào mặc lòng.

Một ếch (X) mà ông sắp chết rồi,
Năm lần, bảy lượt ếch sờ (XXX) ơi !
Thân trai bảy thước, xem mà chán,
Phận gái mười phân, thấy mới hời !
Ếch “lọa”, ếch răng, mà ếch rứa,
Ếch văng răng giả, ếch rơi nồi !
Ếch lui, ếch tới thêm ngao ngán,
Ếch ngả, ếch nghiêng, “ấy ấy”, thôi !
Ếch, nhái, chàng hiu, nàng cóc tía,
Ễnh ương, cóc, ngóe, cả làng bơi !!!
Ngo ngoe nòng nọc, hàng đàn lội,
Chúng nó cõng nhau một góc trời !

CỤ VĂN, sáng tinh mơ Jan-11, 2008