12.12.07

ĐỜI CHIẾN SĨ VNCH



Tôi là lính từng vào sinh ra tử,
Đội trên đầu mũ sắt vẽ trời xanh.
Đêm năm canh, lùng giặc suốt năm canh,
Nghe tôi đến, lũ Bắc quân chạy mặt.
Bước chân tôi in khắp vùng chiến thuật,
Mang thanh bình về trải khắp non sông.
Đang Bến Hải tôi xuất hiện Cửu Long,
Khi biên giới, khi Tam Quan, Sơn Tịnh.
Vì Tổ Quốc, vì dân, tôi làm lính,
Thương Quê Hương, mưu hạnh phúc. Quên mình.
Với hoài vọng dập tắt lửa chiến chinh,
Diệt Việt Cộng, dâng thanh bình xứ sở.
Nhớ những khi, bay trên đầu vần vũ,
Những Phan-tom, A.D. 6 kiêu hùng.
Tôi chỉ hô một tiếng, lửa thành rừng,
Tôi vào máy, tưng bừng “gà cồ” gáy !
Muốn kết thúc, tôi yêu cầu trọng pháo
Của Nhảy Dù, Lính Thủy hoặc Bộ Binh.
Chỉ vài giây, trời đất phải rung rinh,
Tôi yên lặng ngắm nhìn từng cột khói...
Mà hình dung xác Cộng quân thiêu rụi,
Và lắng nghe quân chó má chém vè.
Nhớ Quảng Trị “dấu binh lửa mùa hè”,
Thương Thạch Trụ, bạn bè ba mươi chín. (*)
Tôi thương tôi, thương những người làm lính,
Nhớ Sa Huỳnh, những trận đánh Cà Mâu.
Những anh hùng mũ đỏ và mũ nâu,
Song hành tiến, yểm trợ nhau mà đánh.
Nhưng bỗng dưng, đơn vị tôi được lệnh :
“Phải dậm chân, án ngữ, chờ lệnh trên”.
Tôi xót xa, thân phận thật đảo điên,
Hồn sông núi gắn liền vào số phận...
* * *
Rồi bôn ba thân anh hùng lận đận,
Kiếp lưu vong đay nghiến nát tâm can.
Thức trắng đêm mà dòng lệ ứa tràn,
Ai nỡ khóa tay anh hùng với súng ???
Nhớ khi xưa, lúc ra vào đánh đấm,
Nay thẫn thờ, ngang với đám nhãi con !
Nhớ trăng thanh, con suối với đường mòn,
Thương Thế Lữ với con hùm bị nhốt.

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN
(*) TĐ39/BĐQ đồn trú ở đồi Thạch Trụ, Quảng Ngãi.