16.12.08

HÃNH DIỆN LÀ...

Tôi mang quốc tịch Hoa Kỳ,
Vẫn thường “bái phục” tôn ti nước này :
Con chửi cha mẹ; đánh thầy,
Đêm rong, ngày ngủ tháng ngày tiêu dao !
Sách đèn lếu láo, nghêu ngao,
Đi ngang, về tắt ra vào nghênh ngang !
Phì phèo điếu thuốc dềnh dàng,
Ôm nhau xèo nẹo giữa đàng yêu đương !
Gái mười bốn, bụng đã chương,
Trai chưa dứt sữa mười phương tung hoành !
Mẹ cha dạy bảo, khuyên răn,
Phùng mang cãi, giống khỉ ăn phải gừng.
Nhởn nhơ, bè bạn, tiệc tùng,
Tóc tai dựng đứng, như khùng, giống điên.
Quần xệ dưới, áo hở trên,
Nhún nha nhún nhẩy tựa lên cơn ghiền.
Ngồi bên cha mẹ, tổ tiên,
Hai chân vắt vẻo, ngả nghiêng trên bàn.
Vừa về, lập tức điện đàm,
Ồn ào như cả thế gian, chỉ mình ?!
Học hành dở, giỏi đường tình,
Ông bà ngao ngán, ngồi nhìn, thở ra !
Người quen, kẻ lạ đến nhà,
Nói năng như chó cắn ma không bằng !
Bó tay, cha mẹ đầu hàng,
Nghiến răng chả dám thở than nửa lời...

Cúi, ta có ngượng với đời,
Ngửa, ta có thẹn mặt trời sáng soi ?
Ai ơi, ngẫm lại mà coi,
Sống trong trời đất, làm người có suy ???

HOÀNG NGỌC VĂN