30.10.08

Truy Điệu Cố Tổng Thống

NGÔ ĐÌNH DIỆM

Khai sinh đệ nhất Cộng Hòa,
Kết tinh sự nghiệp bôn ba xứ người.
Thương dân lòng những rối bời,
Xót nòi tấc dạ khôn nguôi đêm ngày !
Cụ về tươi thắm cỏ cây,
Cụ về thỏa dạ người người đợi mong !

Bao năm xây đắp núi sông,
Bao năm rạng rỡ con Rồng cháu Tiên !
Hai tay kiến tạo thanh bình,
Một thân vò võ hy sinh cứu đời !
Giang sơn một gánh nửa vời,
Quốc gia rướm lệ bặt hơi anh hùng !
Cụ đi để lại tang chung,
Cụ đi hóa cảnh nghìn trùng nước non !
Toàn dân hiu hắt héo hon,
Hồn thiêng sông núi nỉ non khóc thầm !
* * *
Lâm râm thắp nén hương lòng,
Nhớ người vị quốc non sông đắp bồi.
Thiên thu danh vẫn sáng ngời,
Sử xanh ghi khắc, người người tiếc thương !

HOÀNG NGỌC VĂN
(Tiểu Đoàn 3/TQLC, Sói Biển KBC. 3337)
Thủ Đức, ngày 02-11-1963

22.10.08

ÔNG ƠI, THƯƠNG TÍ !

(“Cụ Văn” phúc đáp Ban Biên Tập Đặc san
Kỷ Sửu của một “Hội Gái” ở hải ngoại)

Dăm bà bảo “Ông ơi chiều ý,
Giúp đặc san tiễn Tý ra đi.
Đón anh Kỷ Sửu đang về,
Bước chân nghé ngọ, ngô nghê lối mòn”.

Thương quý bà, nước non, quê cũ,
Nhưng e già không đủ sức gân.
Khuyếch trương văn hóa xa gần,
Vốn là tâm niệm của thân già này.

Khốn chẳng có văn hay, chữ tốt,
Lại vang danh người dốt, dở hơi.
Thương ai, muốn giúp, ai ơi,
Có ai thương lão cuộc đời già nua ?!

Thương Hội Gái (*), mấy phùa lão chết ?
Trẻ cười già mất nết, se sua !
Đặc san viết mấy cho vừa,
Tốn bao ống mực vẫn chưa thỏa lòng !

Tha thiết lắm, tơ tằm dễ cắt ?
Thôi đành liều, nhắm mắt đưa chân.
Nể lòng, đóng góp số Xuân,
Ra Giêng xin được trùm chăn, dưỡng già !?

HOÀNG NGỌC VĂN
-----------------------------
Đón Xuân Kỷ Sửu 2009
(*) Một Hội Phụ Nữ Việt Nam hải ngoại

12.10.08

NỖI BUỒN MẤT MẸ

Được tin Mẹ mất một chiều đông,
Ở tận quê nghèo, cạnh bến sông.
Quặn thắt, lòng tôi đau đớn lắm,
Đất trời chao đảo, nát tan lòng !

Than thở, thằng em viết não nề :
“Anh ơi, Mẹ mất, anh không về.
Khăn tang rũ rượi còn treo đó,
Em vắt u sầu ở mộ bia” !
* * *
Giá tôi có phép biến thần thông,
Như Mục Kiền Liên vượt núi sông.
Gặp Mẹ cuối đời, cho bớt tủi,
Gió ngàn, nhân thế cảm thương không ?!

Người có về qua xóm đạo tôi,
Thăm em, thăm chị, nhắn đôi lời...
Ghé qua nghĩa địa, thưa cùng Mẹ :
Xin lỗi Mẹ dùm nhé, bạn ơi !

Cũng nhớ thắp nhang thay mặt tôi :
“Xa xôi, con cụ cuối chân trời.
Ngược xuôi, tất tả đang lo chạy,
Tấm vé tàu bay chuyến khứ hồi”..!

Quê hương thăm thẳm lối về,
Nhớ thương Mẹ quá, sơn khê chập chùng.
Canh khuya tiếng nấc khôn cùng,
Mẹ ơi, con khóc não nùng từng đêm !

HOÀNG NGỌC VĂN

5.10.08

VIẾNG CHÙA, THĂM THẦY

(Cảm tạ Hòa thượng Thích Thanh Cát & chùa
Giác Minh, Palo Alto đã bảo trợ gia đình con
từ trại tỵ nạn Philippines sang Mỹ năm 1978)

Thầy đi bác sĩ, con lo lắm,
Vái Phật độ Thầy mạnh khỏe luôn.
Thuở trước con từng nơi cửa Phật,
Nhớ Thầy, nhớ cả chốn thiền môn.
Nguyện cầu Thầy sống trên trăm tuổi,
Ở với chùa xưa, với chúng con.
Thay mặt gia đình, xin đạo đạt
Tạ ơn, dâng trọn tấm lòng son.
Dáng Thầy ẩn hiện trong tim óc,
Lững thững quanh chùa ngắm núi non.
Nhang khói tỏa lan, lòng lắng đọng,
Công phu, chuông mõ vọng Càn Khôn...

Vợ chồng HOÀNG NGỌC VĂN
và các con, cháu chân thành tri ân