21.3.08

NỖI BUỒN MẤT MẸ

Được tin Mẹ mất một chiều đông,
Ở tận quê nghèo, cạnh bến sông.
Quặn thắt, lòng tôi đau đớn lắm,
Đất trời chao đảo, nát tan lòng !

Than thở, chú em viết não nề :
“Anh ơi, Mẹ mất, anh không về.
Khăn tang rũ rượi còn treo đó,
Em vắt u sầu ở mộ bia” !
* * *
Giá tôi có phép biến thần thông,
Như Mục Kiền Liên vượt núi sông.
Gặp Mẹ cuối đời, cho bớt tủi,
Gió ngàn, nhân thế cảm thương không ?!

Người có về qua xóm đạo tôi,
Thăm em, thăm chị, nhắn đôi lời...
Ghé qua nghĩa địa, thưa cùng Mẹ :
Xin lỗi Mẹ dùm nhé, bạn ơi !

Bạn nhớ thắp nhang thay mặt tôi :
“Xa xôi, con cụ cuối chân trời.
Ngược xuôi, tất tả đang lo chạy,
Tấm vé tàu bay chuyến khứ hồi”..!

Quê hương thăm thẳm lối về,
Nhớ thương Mẹ quá, sơn khê chập chùng.
Canh khuya tiếng nấc khôn cùng,
Mẹ ơi, con khóc não nùng từng đêm !

HOÀNG NGỌC VĂN

18.3.08

NHÀ THƠ

Đem vui đến khắp mọi nhà,
Chính danh mới đáng gọi là Nhà Thơ !

Xóm tôi có một nhà thơ,
Ngày ngày, năm tháng, phất phơ đến nhà.
Ông đưa thơ khắp gần xa,
Mẹ cha, anh chị bên nhà ra sao.
“Người xưa”, con cháu thét gào,
Cho xin vài xín... tiêu dao tháng ngày.
Xin không được, hỏi cho vay,
Cho vay, biết có cái ngày “re-pay” ?!
Thấy nhà thơ, sướng đê mê :
Tưởng Thi, Văn hữu, bạn bè viết thăm (?!)
Bóc thơ, chổng cẳng ra nằm,
Chuyện vui muốn khóc, chuyện căm lại cười !
Đọc thơ, người hóa đười ươi,
Xem thơ, trí thức ra người tiểu nhân.
Thế gian thường “bé cái nhầm”,
Cân đai, áo mão bọc thân... đê hèn.
* * *
Vợ tôi thấy bác meo-men, (*)
Cười tình, rồi liếc, rồi khen ỡm ờ :
“Đấy là chính thật Nhà Thơ,
Chẳng như ông thích phỉnh phờ, nhố nhăng” !
Tưởng ông, lại hóa ra... thằng,
Cơm nhà, quà vợ lăng xăng... thơ Đường !
Thấy ông lạng quạng mà thương,
Tối ngày ỏm tỏi như phường... bát âm !
Mê ông vì “bé cái lầm” !!!

HOÀNG NGỌC VĂN
----------------------------------------
(*) Mailman = Bác đưa thư

10.3.08

VỢ HIỀN

Bà thương đón cháu về nhà,
Để cho ông giữ tà tà ngày đêm.
Phơ lương đầu tháng lãnh tiền,
Bà cười nhoẻn miệng : em riêng, nghe mình !
Đôi khi “đánh bạo” ông xin,
Nghiến răng, trợn mắt bà nhìn, lên cơn :
“Ông cần tiền, đến bia ôm ?
Cơm ăn ngựa cưỡi sớm hôm, còn gì ?
Vui thì ở, dở xéo đi,
Chẳng thương cháu chắt, mơ dì phải không” ?!
* * *
Nếu xưa, ông đã bốc đồng,
Ba-toong ông phạng, cắp mông chạy dài.
Từ khi tỵ nạn sang đây,
Yên bề một phép, bà sai, ông xù.
Ôm phôn bà nói lu bù,
Ông lo thay tã thằng cu. -Im lìm-...
Phôn xong, bà lại xem phim,
Hoàng Dung, Quách Tĩnh cuộc tình phù du.
“Lênh đênh qua cửa Thần Phù,
Khéo tu thì nổi vụng tu thì chìm”.
Thân trai như thể thân chim,
Bến trong bến đục... trái tim ngục tù !

HOÀNG NGỌC VĂN

NGƯỜI EM XÓM ĐẠO

Lâu lắm chưa về thăm xóm đạo,
Nhớ người em nhỏ, nhớ lầu chuông.
Ngày xưa hai đứa cùng đi dạo,
Thuở ấy quen nhau cạnh giáo đường...

Vi vút thông reo lời ước hẹn,
Líu lo chim hót tiếng yêu đương.
Chập chờn hai bóng nghiêng nghiêng đổ,
Thấp thoáng vờn nhau rộn tiếng chuông...
* * *
Ôm súng biên thùy ngắm hỏa châu,
Quặn lòng thương nhớ, nhớ thương nhau...
Noel một bóng em đi lễ,
Hang đá năm xưa cố nguyện cầu !

Tôi trở về thăm xóm đạo xưa,
Hỏi tin người cũ luống mong chờ.
Nàng đi biền biệt từ lâu lắm,
Thấp thỏm lòng tôi những vẩn vơ...

Tôi vẫn tìm về xóm đạo xưa,
Tháp chuông hiu hắt bóng trăng mờ.
Đàn chim biếng hót, hàng thông rũ,
Tôi khóc; giáo đường cũng ngẩn ngơ !

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN