25.12.08

CAO BẰNG ?

(Bài thơ chỉ các địa danh Việt Nam)

Bất tài lại muốn cao bằng,
Định phi thân bắn Sóc Trăng ? Liều mình !
Thư sinh đòi uống Trà Vinh,
Thấp hèn sao mộng minh tinh Cái Vồn ?!
Có quen sóng nước Côn Lôn,
Mà mơ Phan Thiết, Đồ Sơn làm gì ?
Phàm phu trèo núi Ba Vì !
Củ không ra củ, Củ Chi hỡi trời !?
Tay không, bơi viếng Đầm Dơi ?
Nghệ An, răng rứa mò chơi Cát Bà ?
Trai Hà Nội, gái Biên Hòa,
Ghi lòng hận cúng Hoàng Sa cho Tàu.
Nam Quan đến mũi Cà Mau,
Sao không dâng nốt Vũng Tàu cho xong !?
Quảng Ninh hợp nhất Hải Phòng,
Sơn La, biển khóc trạnh lòng Mỹ Tho.
Bà Đen, Bà Rịa, nhỏ to...
Thái Bình, Xuân Lộc thét cho Hạ Hồi !
Gò Công, Thủ Đức sẵn rồi,
Sàigòn, Đà Nẵng, trong ngoài vùng lên !
Sơn Tây tăng lực Hưng Yên,
Tuy Hòa, Móng Cái, Thừa Thiên, Hòa Bình.
Trẻ già, trai gái Bắc Ninh,
Có nghe Huế hận, thần kinh ngút trời ?!
Quảng Bình, Phù Cát, Ba Ngòi,
Phục hưng Phú Quốc giống nòi Việt Nam.

HOÀNG NGỌC VĂN

16.12.08

HÃNH DIỆN LÀ...

Tôi mang quốc tịch Hoa Kỳ,
Vẫn thường “bái phục” tôn ti nước này :
Con chửi cha mẹ; đánh thầy,
Đêm rong, ngày ngủ tháng ngày tiêu dao !
Sách đèn lếu láo, nghêu ngao,
Đi ngang, về tắt ra vào nghênh ngang !
Phì phèo điếu thuốc dềnh dàng,
Ôm nhau xèo nẹo giữa đàng yêu đương !
Gái mười bốn, bụng đã chương,
Trai chưa dứt sữa mười phương tung hoành !
Mẹ cha dạy bảo, khuyên răn,
Phùng mang cãi, giống khỉ ăn phải gừng.
Nhởn nhơ, bè bạn, tiệc tùng,
Tóc tai dựng đứng, như khùng, giống điên.
Quần xệ dưới, áo hở trên,
Nhún nha nhún nhẩy tựa lên cơn ghiền.
Ngồi bên cha mẹ, tổ tiên,
Hai chân vắt vẻo, ngả nghiêng trên bàn.
Vừa về, lập tức điện đàm,
Ồn ào như cả thế gian, chỉ mình ?!
Học hành dở, giỏi đường tình,
Ông bà ngao ngán, ngồi nhìn, thở ra !
Người quen, kẻ lạ đến nhà,
Nói năng như chó cắn ma không bằng !
Bó tay, cha mẹ đầu hàng,
Nghiến răng chả dám thở than nửa lời...

Cúi, ta có ngượng với đời,
Ngửa, ta có thẹn mặt trời sáng soi ?
Ai ơi, ngẫm lại mà coi,
Sống trong trời đất, làm người có suy ???

HOÀNG NGỌC VĂN

5.12.08

QUÀ XUÂN LƯU ĐỘNG

Năm nay Tết sắp đến rồi,
Vài hàng đề nghị, đôi lời xin thưa :
Thương nhau, nói mấy cho vừa,
Cứ mời ly rượu, dẫu dưa muối cà.
Thân tình xin cứ dọn ra,
Chén anh, chén chú, đậm đà đồng hương.
Chứ đừng tái diễn vở tuồng,
Đãi nhau đĩa mứt “cúng dường” tồn kho.
Mượn đầu heo, thết của cho,
Không vô “vài xị” ra trò dửng dưng !
Thuận chơi, bất thuận thì đừng,
Chớ “hâm” quà cũ để mừng lẫn nhau.
Người ta để ý rất lâu :
Nhận ra hộp mứt chuyền nhau trăm nhà !
“Quà Xuân lưu động” bôn ba, (*)
Đầu năm xông đất làm quà tặng... lơi !
Chật nhà, “tiêu thụ” cho rồi,
Nể lòng, đành chẳng nửa lời nói ra.
Cầu mong Kỷ Sửu này qua,
Quà “tươi” thì tặng, quá đà thì thôi !
Thà đừng... biếu xén mà vui,
Nhận quà rồi cứ... ngậm ngùi, phân vân !?

HOÀNG NGỌC VĂN (Dec 4th,2008)
---------------------------------------------------------------------------
(*) Món quà từ các năm trước của người khác tặng
trong các dịp lễ lạc. Tết đến, được khôn khéo gói
ghém lại, bọc giấy hồng, để “kính biếu” người khác,
kiểu “mượn đầu heo nấu cháo”. Tác giả tạm đặt tên
món quà “kỳ quặc” này là “Quà Xuân lưu động”,
nghĩa là cũng một món quà cũ ấy, “du lịch” từ nhà
này đến nhà kia mà người nhận quà rất ngán ngẩm !

2.12.08

CÓ MỒM

SAO LẠI... HÓA CÂM ?

Người ta có một... cái mồm,
Trời sinh ra để... gọi phôn về nhà.
Lúc đi thưa mẹ, trình cha,
Đến nơi phải báo để nhà yên tâm.
Có mồm sao lại... hóa câm,
Khi đi, khi ở âm thầm như ma ?!
Cái nhà đâu phải cái “bar”,
Có tiền mò đến, vào ra giải sầu ?
Ta ăn ta ở mãi đâu,
Mẹ cha khắc khoải canh thâu chập chờn.
Vắng tin, cha mẹ lo hơn,
Phập phồng ngóng đợi tiếng phôn gọi về.
Ta vui thú với bạn bè,
Nhẫn tâm sao để tái tê các Ngài ?

Trần ai, ai có giống ai,
Là người phải khác với loài... thú hoang.

HOÀNG NGỌC VĂN