26.12.07

Tôi từng TRẤN THỦ HOÀNG SA

Tôi từng trấn thủ đảo Hoàng Sa,
Trong dãy Trường Sa của nước ta.
Còn có Tây Sa, mà trách nhiệm,
Thủy Quân Lục Chiến phải vào ra.

“Lưu đồn” ba tháng mới cho về,
Theo lệnh quân y -tránh bệnh tê-,
Chân cẳng, mặt mày sưng ráo trọi,
Ít ra người ngợm cũng tê mê...

Bao thằng đã chết bởi ra đây,
Bảo vệ biên cương nhóm đảo này.
Để quý ông to và... mợ lớn,
Ăn no, nhảy nhót, thả giàn say !

Chúa đảo Hoàng Sa (1) Trung úy Tư,
“Một vòng Đảo Quốc”, (2) sáng tinh mơ.
“Moọc” (2) xong công điện, rồi câu cá,
Nhìn biển, ngó trời, lại luận thơ...

Báo cáo trình lên, khiến tướng Khang,
Ổng sùng, biên phạt, dọa hồi loan.
Đợi về khăn gói đi nằm... ấp,
Vì tội hay đùa, “nổ bắp rang”...

Đổ bao công sức lúc xuân xanh,
Hiến trọn đời trai chuyến hải hành.
Mất đảo, đau lòng thương Tổ Quốc,
Xót sông, tiếc đất, khóc thâu canh...

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN, 12-2007
--------------------------------------------------------------------
(1) Theo lệnh,phải xưng là Trung Đội Trưởng, Trung
Đội Hoàng Sa, nhưng trong công điện báo cáo hàng
ngày, ông Sĩ quan “lựu đạn” này lại tự xưng mình là
“Chúa đảo” khiến tướng Khang sùng,nhưng ông cho
“nợ” ở tù, đợi khi về đất liền sẽ...“thanh toán sau” !
2) Ý nói lái xuồng máy quân sự đi quan sát, kiểm tra
một vòng hải đảo chịu trách nhiệm, rồi báo cáo bằng
“moọc” về BTL/TQLC đóng trong trại Cửu Long,Thị Nghè.


TÂM TÌNH NGHỆ SĨ

Người nghệ sĩ tơ tằm rút biếu,
Hiến người nghe đồng điệu, đồng tâm.
Tấm lòng trải rộng tấm lòng,
Với quê hương với non sông sớm chiều.

Xem thế thái nhiều điều cớ sự,
Gẫm tình đời cư xử đầy, vơi.
Kho trời bát ngát thảnh thơi,
Muốn đan, muốn dệt tặng người vui chung.

Nhìn cảnh trí núi sông cẩm tú,
Bỗng trạnh lòng, thi phú nhả tơ.
Thơ không nuôi nổi nhà thơ,
Vẫn vương cái nghiệp tằm tơ trả đời !

Đã có lúc nghe lời nặng, nhẹ,
Mặc thị phi những kẻ chê, khen.
Vẫn đem tiếng hát dế mèn,
Vui dâng hiến, cố đua chen tay nghề !

Xin rải khắp sơn khê, đất nước,
Tiếng tơ lòng trong bước ngược, xuôi.
Biếu không nhân thế, người ơi,
Tâm thành, xin tặng cho đời nhánh hoa.

HOÀNG NGỌC VĂN


CAM RANH, QUÊ TÔI

Không vô trong nội nhớ hoài,
Cam Ranh vời vợi, hỏi ai có buồn ?!

Cam Ranh cát trắng hiền hòa,
Người thanh cảnh đẹp, bao la đất trời.
Mênh mông sóng nước trùng khơi,
Tình đời thắm đẹp, tình người thủy chung.
Mặn mà trai gái một lòng,
Mặc cho bão táp biển Đông dập dồn.
Xa quê chạnh nhớ cố thôn,
Mái tranh xóm cũ lối mòn ngày xưa...
* * *
Nhớ quê viết mấy cho vừa,
Gió thu hiu hắt, trời mưa đổ sầu.
Giá như bắc được nhịp cầu,
Tôi về thăm lại dẫy cau, hàng dừa.
Ước mong gặp lại người xưa,
Ngôi trường mái đỏ thầy, cô thuở nào...
Nhấp nhô sóng lượn rì rào,
Quyện hồn vào với trăng, sao, đất trời !

HOÀNG NGỌC VĂN


BÀI THƠ TA TẶNG CHO TA
Kính tặng tất cả những người... cầm bút)

Người cầm bút giống người cầm đuốc,
Văn nhân ta phải thuộc nằm lòng.
Nào đâu phải chợ An Đông,
Mà ta tìm vết, bới lông nhau hoài !
Việc phải trái ai ai cũng biết,
Lọ phải gào, chì chiết dương oai ?
Khôn ngoan đối đáp người ngoài,
Văn đàn sao nỡ trổ tài chửi nhau ?!
Đã cầm bút vàng thau phải tỏ,
Liệu tùy cơ to, nhỏ bảo nhau.
Dân ta đói khổ, cơ cầu,
Sao không dùng bút giúp nhau trọn tình ?!
Đến bọn quỷ, yêu tinh chồng chéo,
Còn binh nhau dù méo cũng tròn.
Huống ta nặng gánh nước non,
Sao không khéo quén như con cháu nhà ?!
Nếu hàng ngũ quốc gia suy yếu,
Sức lực đâu, đồng điệu diệt thù ?
Xa quê trải mấy mươi thu,
Bao giờ về lại Bùi Chu, Sàigòn ?!?!


HOÀNG NGỌC VĂN


BÁN CHỢ TRỜI NUÔI CHỒNG

Mưa nắng, quanh năm bán chợ trời,
Lãi dăm đồng bạc, lại thương tôi :
“Mua vài lạng thuốc (*); kho niêu cá,
Kiếm mấy củ khoai; hấp chõ xôi”.

Chạy gạo nuôi chồng, “nhai” tác phẩm,
Bới bèo chăn lợn, “nuốt” thư mời !
Chồng em, thi sĩ “ngon” ngần ấy,
Có chị nào thương, rước quách thôi !

CỤ VĂN BÀ
----------------------------------------------
(*) Thuốc lào ba số 888, tính bằng lạng


LAO ĐỘNG NUÔI VỢ CON

Đục đẽo quanh năm, trát lại tô,
Bạn cùng thước thợ, cái ni-vô. (1)
Sáng chiều cưa, búa, xi-măng, cát,
Tối sớm bào, khoan, vữa với hồ.
Chẳng quản nhọc nhằn, xây sự nghiệp,
Nào e vất vả, dựng cơ đồ.
Mong sao bầy trẻ cùng “nhà” cháu,
No ấm thì thôi, có ngại mô !

Phó mộc CỤ VĂN
---------------------------------------------
(1) Cái thước nước để đo thăng bằng.


NHỚ VỀ BUỔI
THĂM TU VIỆN QUÝ SƠ


Nhớ một chiều năm xưa,
Thăm tu viện quý Sơ.
Vừa tới khuôn viên đẹp,
Sa sầm, trời đổ mưa.

Ta trú bên hang đá,
Dưới tượng Mẹ sầu bi.
Ngoài kia mưa tầm tã,
Em cầu xin những gì ?

Thì thầm em đọc kinh...
Khấn nguyện cho duyên mình :
Sấm sét đời giông tố,
Được sắt son niềm tin.
* * *
Đã mấy mùa Xuân qua,
Anh hành quân rất xa.
Lao mình vào khói lửa,
Vẫn ngóng trông tin nhà.

Khoác áo trận về thăm,
Hiu hắt ánh trăng rằm.
Mờ mờ con dốc cũ,
Bóng người xưa, biệt tăm...

Em đi, ẩn khuất phương nào ?
Hỏa châu rơi rụng, chiến hào ngẩn ngơ !
Bây giờ em đã Ma Sơ,
Dáng ai thấp thoáng trong giờ nguyện kinh...

Giuse HOÀNG NGỌC VĂN
TQLC, KBC. 3337


ANH ĐÈO EM LÊN CHÙA

Anh đèo em lên chùa,
Lưng đồi, trời bỗng mưa.
Cả hai cùng lạnh lắm,
Bên nhau. Tiếng gà trưa...

Dìu em vào hốc đá,
Dưới tượng Phật từ bi.
Mưa vẫn rơi tầm tã,
Em cầu xin những gì ?

Thì thầm em tụng kinh,
Khấn nguyện cho duyên mình :
Sấm sét đời giông tố,
Được sắt son niềm tin.
* * *
Đã mấy mùa Xuân qua,
Anh hành quân rất xa.
Lao mình vào khói lửa,
Ngong ngóng đợi tin nhà.

Khoác áo trận về thăm,
Hiu hắt ánh trăng rằm.
Mờ mờ con dốc cũ,
Bóng người xưa, biệt tăm...

Em đi, xa tít nơi nào ?
Hỏa châu rơi rụng, chiến hào ngẩn ngơ !
Biên thùy ôm súng thầm mơ,
Bao giờ, cho đến bao giờ, gặp nhau ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
TQLC, KBC. 3337

20.12.07

TÌNH CÔ THÁI TRẮNG

Hành quân lùng giặc ghé Cheo Reo,
Thương quá người em Thái, họ Đèo.
Chiến cuộc leo thang, trăm nỗi khó,
Chuyển quân, em tiễn, mắt vời theo.

Nhà nàng cạnh suối, dốc cheo leo,
Tôi đến xóm em một buổi chiều.
Từ đấy, thương nhau, em vẫn khóc,
Tôi buồn, vuốt nhẹ tóc người yêu !

Thề nguyện yêu nhau dẫu khó nghèo,
Bóng trăng chênh chếch mãi còn treo.
Núi non, khe suối xin minh chứng,
Phù trợ chúng mình thoát trớ trêu !
* * *
Tôi về thăm lại bản Cheo Reo,
Được biết cô em Thái, họ Đèo.
Tủi phận, xuôi tay chiều gió lạnh,
Tôi lần thăm mộ, suối ngàn reo !

Khói lửa, đời trai tựa cánh chim,
Cố nhân đâu tá, ngẩn ngơ tìm.
Tình ta Kinh, Thượng ai chia cắt ?
Chim hót, nai đùa, quặn thắt tim !

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN
(Nhớ ngày Quân Lực)

15.12.07

NHỚ RỪNG



Ông thẫn thờ nhìn qua cửa sổ,
Mỗi chiều về nắng đổ hoàng hôn...
Nhớ thương đồng đội, cố thôn,
Đăm đăm đôi mắt đổ dồn mông lung...

Từng xông xáo vẫy vùng trận chiến,
Bắc, Trung, Nam, bốn biển lừng danh.
Quân thù nghe tiếng thất kinh,
Bốn vùng chiến thuật giật mình thấy ông !

Nay sống kiếp chim lồng, cá chậu,
Bìm bìm leo lúc giậu ngả nghiêng !
Mái tranh giam hãm hùm thiêng,
Cọp già lại nhớ cõi riêng núi rừng..!

Đã có lúc rưng rưng nước mắt,
Ông ôm đầu, cúi mặt quay đi.
Ngoài kia xe, ngựa ầm ỳ,
Bóng ông một bóng lầm lì tới lui...

Càng xót dạ bùi ngùi quá khứ,
Từng xông pha sinh tử, đạn rơi...
Nghiến răng, ông đấm lên trời,
Hai chân dậm đất, mắt ngời lửa căm...
* * *
Cảm ông, tôi cố ghé thăm,
Vẫn con người ấy, hầm hầm vào ra.
Quê hương, Đất nước, Sơn hà,
Chí trai chưa trọn, Kinh Kha có ngày.

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN

12.12.07

ĐỜI CHIẾN SĨ VNCH



Tôi là lính từng vào sinh ra tử,
Đội trên đầu mũ sắt vẽ trời xanh.
Đêm năm canh, lùng giặc suốt năm canh,
Nghe tôi đến, lũ Bắc quân chạy mặt.
Bước chân tôi in khắp vùng chiến thuật,
Mang thanh bình về trải khắp non sông.
Đang Bến Hải tôi xuất hiện Cửu Long,
Khi biên giới, khi Tam Quan, Sơn Tịnh.
Vì Tổ Quốc, vì dân, tôi làm lính,
Thương Quê Hương, mưu hạnh phúc. Quên mình.
Với hoài vọng dập tắt lửa chiến chinh,
Diệt Việt Cộng, dâng thanh bình xứ sở.
Nhớ những khi, bay trên đầu vần vũ,
Những Phan-tom, A.D. 6 kiêu hùng.
Tôi chỉ hô một tiếng, lửa thành rừng,
Tôi vào máy, tưng bừng “gà cồ” gáy !
Muốn kết thúc, tôi yêu cầu trọng pháo
Của Nhảy Dù, Lính Thủy hoặc Bộ Binh.
Chỉ vài giây, trời đất phải rung rinh,
Tôi yên lặng ngắm nhìn từng cột khói...
Mà hình dung xác Cộng quân thiêu rụi,
Và lắng nghe quân chó má chém vè.
Nhớ Quảng Trị “dấu binh lửa mùa hè”,
Thương Thạch Trụ, bạn bè ba mươi chín. (*)
Tôi thương tôi, thương những người làm lính,
Nhớ Sa Huỳnh, những trận đánh Cà Mâu.
Những anh hùng mũ đỏ và mũ nâu,
Song hành tiến, yểm trợ nhau mà đánh.
Nhưng bỗng dưng, đơn vị tôi được lệnh :
“Phải dậm chân, án ngữ, chờ lệnh trên”.
Tôi xót xa, thân phận thật đảo điên,
Hồn sông núi gắn liền vào số phận...
* * *
Rồi bôn ba thân anh hùng lận đận,
Kiếp lưu vong đay nghiến nát tâm can.
Thức trắng đêm mà dòng lệ ứa tràn,
Ai nỡ khóa tay anh hùng với súng ???
Nhớ khi xưa, lúc ra vào đánh đấm,
Nay thẫn thờ, ngang với đám nhãi con !
Nhớ trăng thanh, con suối với đường mòn,
Thương Thế Lữ với con hùm bị nhốt.

TQLC HOÀNG NGỌC VĂN
(*) TĐ39/BĐQ đồn trú ở đồi Thạch Trụ, Quảng Ngãi.

CHIÊU HỒN TỬ SĨ (*)

(Phút mặc niệm)
(Hát theo nhạc Chiêu Hồn Tử Sĩ cũ, mở nhạc nhẹ)

Quốc biến uất chí, ai hiến thân diệt quân thù,
Khí phách vang núi sông rạng giống nòi
Con cháu Việt lòng ghi nhớ, -công-đức-thiên-thu-.
Về đây chứng - hương khói - thiêng liêng...

HOÀNG NGỌC VĂN phóng tác ngày 20-7-2000
-----------------------------------------------------------------------------------
(*) Bộ CD này gồm Quốc Ca Hoa Kỳ - Quốc Ca VNCH và
Chiêu Hồn Tử Sĩ. Riêng bài “Chiêu Hồn Tử Sĩ” (Phút Mặc Niệm)
đã do Ca, nhạc sĩ Đức Thanh hát. Bộ CD này đã được rất nhiều
Cộng đồng người Việt tỵ nạn khắp nơi trên thế giới xử dụng.


GỌI HỒN SÔNG NÚI

Nước tôi có Nguyễn Tri Phương,
Sa vào tay giặc của phường xâm lăng.
Chịu đau, nhịn đói, chết cam,
Không cho băng bó, không màng lợi danh.
Hà Thành Hoàng Diệu liệt oanh,
Xét mình là tướng theo thành hủy thân.
Một lòng vị quốc vong thân,
Không hèn chịu nhục. Giữ nhân cách hùng.
Anh thư liệt vị nhị Trưng,
Mê Linh một cõi xưng hùng, kém ai ?
Triệu Trinh một nữ anh tài,
“Kình ngư, sóng dữ dẹp ngoài biển Đông”.
Nam nhi so với má hồng,
Cổ kim mấy kẻ, Tây, Đông mấy người ?
“Phấn son tô điểm cho đời,
Nữ nhi rạng mặt giống nòi Việt Nam”.
Sắt son một Dạ Trạch Vương,
Nằm gai nếm mật tìm đường cứu dân.
Đầm sâu nước độc liều thân,
Gây hao binh tướng, công thần ngoại xâm.
Trần Bình Trọng, tướng nhà Trần,
“Nước Nam thà quỷ, vương Tần chẳng ham”.
Kinh thiên động địa Quang Trung,
Đuổi Tôn Sĩ Nghị; vẫy vùng dọc ngang !
Vang lừng long mạch nước Nam :
Địa danh nhân kiệt hiên ngang với đời.
Nước tôi nghèo há kém người ?
Khí thiêng sông núi đắp bồi giang san.
Ngàn năm tôi vẫn Việt Nam,
Hùng Vương Quốc Tổ khói nhang gọi hồn.

HOÀNG NGỌC VĂN

TƯỞNG GIỐNG THƯƠNG NÒI





Add Image













“Ngày ngày chào lá Quốc kỳ,
Nhớ người chiến sĩ chết vì non sông.
Nhớ xưa bao vị anh hùng,
Phất cờ độc lập thành công hoàn toàn”. (*)

Dù cho cách trở quan san,
Ta về dựng lại cờ vàng khắp nơi.
Hỡi ai còn tưởng giống nòi,
Lang thang sống mãi quê người được chăng ?

Vận nhà như thể con trăng,
Đêm đen ta chuyển đêm rằm cho quê.
Ầm ầm dưới ánh trăng thề,
Tiếng chân sấm dậy ta về cứu dân.

HOÀNG NGỌC VĂN
-----------------------------------------------------------------------------
(*) Thơ của cố GS. Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy

11.12.07

TA CÓ PHẢI LÀ TA ?















(Tức cảnh khi nhìn thấy 2 Cụ già từ tận Fresno xa xôi,
mò mẫm lái xe lặn lội đến thăm con cháu ở San Jose)

Thấy người mà ngẫm đến ta :
Hôm nay còn trẻ, mai già thì sao ?

Ông ngừng xe tận cửa,
Để cháu dắt bà vào.
Ông xoa đầu các cháu,
Ôi hạnh phúc dường bao !

Vô tình, ta nhác thấy,
Hình ảnh thân thương này.
Khiến mơ về thuở ấy...
Mà tự vấn hôm nay :

Khi ta vừa chập chững,
Dẫn dắt, Mẹ kè bên :
“A ! con tôi đứng vững” !
Cha vỗ tay mừng, khen...

Thấm thoắt... ta năm mươi,
Lưu lạc đến quê người.
Thành ông này, bà nọ,
Cha Mẹ khóc, ta cười !

Ta luôn thăm nhớt xe,
Nhưng nào có mấy khi.
Một lời thăm Bố Mẹ,
Dù năm thuở, mười thì ?!

Ai đẻ ta, nuôi ta,
Dỗ ta khi khóc la.
Ai bế bồng, thay tã,
Xuân, Hạ, Thu, Đông qua ?!

Lúc nhỏ đẩy con ra,
Ta lại chạy sà vào.
Lớn lên, cha mẹ níu,
Con bỏ đi, đành sao ?!

Ta tốt nghiệp, thành công,
Cha Mẹ vẫn long đong...
Đành lòng ta bỏ mặc,
Như muông thú bạc vong ?

Công Cha như núi Thái,
Nghĩa Mẹ tựa biển Đông.
Làm con, không trang trải,
Ta bày trò cướp công ?!

Hôm nay trời nắng hạn,

Sẽ sấm chớp, mưa sa.
Vấn tâm, ta tự hỏi :

“Ta có phải là ta” ???

HOÀNG NGỌC VĂN


CÔ GIÁO ĐẤT CẦN THƠ





Em là cô giáo đất Cần Thơ,
Xướng họa giao duyên lắm kẻ chờ.
Thi phú, tao đàn nay xếp lại,
Lo tìm Chợ Gạo, chẳng cần thơ !

HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose 04-11-2007


CÔ GÁI ĐẤT THẦN KINH
(Thỉnh xin quý thi hữu họa)

Em là cô gái đất Thần Kinh,
Trong trắng chưa vương chút bụi tình.
Thi sĩ, thương gia em chẳng mộng,
Vì em là gái đứt thần kinh !


HOÀNG NGỌC VĂN
San Jose 04-11-2007

EM GÁI SƠN TÂY

Dẫu là tài sắc đất Sơn Tây,
Đài các, trâm anh nhất xứ này.
Hết gạo chạy rông, cần tính kế :
Bỏ Sơn Tây doọc, ráng sơn tay. (nghề nail)

Cố vấn hướng dẫn nghề nghiệp :
“Giáo xư” HOÀNG NGỌC VĂN

VIẾNG CẢNH ĐỒ SƠN

Cả đời chẳng đến Đồ Sơn
Đến rồi mới biết chả hơn đồ nhà.
Đồ nhà tuy cũ, tuy già,
Nhưng là đồ thật, chẳng là đồ sơn !

(Ẩn danh)


VIẾNG CẢNH VŨNG TÀU
(Họa ý bài Viếng Cảnh Đồ Sơn của Ẩn Danh)

Nôn nao viếng cảnh Vũng Tàu,
Mần mò bãi trước, bãi sau. Giống nhà.
Vũng nhà tuy hết nõn nà,
Nhưng lành và tiện khỏi ra vũng Tàu !

HOÀNG NGỌC VĂN


Thưa quý Thi, Văn, Thân hữu,

Tôi nhận rằng, mình có chơi “cắc cớ” đùa vui một chút
trong cách làm bài thơ Cao Bằng dưới đây, nên nếu Thi,
Văn, Thân hữu nào có nhã hứng, xin mời họa. Bằng không
thì xin mời cứ đọc vui chơi thôi, tôi chẳng dám nghĩ ngợi gì.

Tác giả Hoàng Ngọc Văn


CAO BẰNG ?
(Bài thơ dùng các địa danh Việt Nam)

Bất tài lại muốn Cao Bằng,
Định phi thân bắn Sóc Trăng ? Liều mình !
Thư sinh đòi uống Trà Vinh,
Thấp hèn sao mộng minh tinh Cái Vồn ?!
Có quen sóng nước Côn Lôn,
Mà mơ Phan Thiết, Đồ Sơn làm gì ?
Phàm phu trèo núi Ba Vì !
Củ không ra củ, Củ Chi hỡi trời !?
Tay không, bơi viếng Đầm Dơi ?
Nghệ An, răng rứa mò chơi Cát Bà ?
Trai Hà Nội, gái Biên Hòa,
Ghi lòng hận cúng Hoàng Sa cho Tàu.
Nam Quan đến mũi Cà Mau,
Sao không dâng nốt Vũng Tàu cho xong !?
Quảng Ninh hợp nhất Hải Phòng,
Sơn La, biển khóc trạnh lòng Mỹ Tho.
Bà Đen, Bà Rịa, nhỏ to...
Thái Bình, Xuân Lộc thét cho Hạ Hồi !
Gò Công, Thủ Đức sẵn rồi,
Sàigòn, Đà Nẵng, trong ngoài vùng lên !
Sơn Tây tăng lực Hưng Yên,
Tuy Hòa, Móng Cái, Thừa Thiên, Hòa Bình.
Trẻ già, trai gái Hải Ninh,
Có nghe Huế hận, thần kinh ngút trời ?!
Quảng Bình, Phù Cát, Ba Ngòi,
Phục hưng Phú Quốc giống nòi Việt Nam.

HOÀNG NGỌC VĂN


SƠN TÂY ???
(Tặng người em gái Sơn... Tây,
Chớ không thèm tặng thằng... Tày đâu nha) !

Can gì lại phải Sơn Tây,
Sao không dũa móng, sơn tay cho rồi ?!
Bà Đen nhẵn thín tự trời,
“Họ hàng” Ma-rốc, nhọ nồi mấy sơn ?
Côn Lôn phết tuốt Côn Sơn,
Gặp gì sơn nấy, Đồ Sơn luôn à ?!
Mê sơn khắp phố thị ta,
Đến như cửa biển Sơn Chà cũng sơn !
To gan chẳng tính thiệt hơn,
Xắn tay định bế Bồng Sơn về nhà !
Ai can liền bị Sơn La,
Sa sầm, rồi tếch Cát Bà, Sầm Sơn...
Đặt tên phải liệu nguồn cơn,
Kẻo con cháu nhiễm, chúng sơn rối mồng.
Tóc đen, nhuộm bạch phớt hồng,
Mắt nâu, sơn biếc Rờ-mông (*) giống đầm.
Lông mày cạo phắt tô thâm,
Sơn đồi, vẽ suối, lưng xâm chập chờn !
Thoắt trông, lạc đỉnh Thất Sơn,
Trái tim co thắt, lên cơn... yêu đời !
Thời nay lẫn lộn ngợm, người,
Ta nên chấp nhận cho đời lên hương !

HOÀNG NGỌC VĂN

-----------------------------------------------
(*) Remond (Rờ-mông) =

Một giòng họ của... Tây ở bên... Pháp !


Họa bài Sơn Tây
của Thi huynh Hoàng Ngọc Văn
Sơn Tây
(Cảm ơn người nhắc... Sơn Tây
Chứ không thèm nhận bánh Tầy (*) đâu nha) !

Địa danh nên gọi Sơn Tây
Cho nên phải trả lời ngay kẻo rồi
Bà Đen lại hỏi ông trời
Cớ sao đen nhánh ra rồi còn sơn
Côn Lôn phải khác Côn Sơn
Cứ sao sơn giống Đồ sơn thôi à !
Làm sao sơn cái “số” ta
Lõm lồi cũng cứ Sơn Chà mà sơn
Không cần thiết có cũng hơn
Mới nên nông nỗi Bồng Sơn cả nhà
Không đi cũng bị Sơn La
Lại Sầm Sơn cả Cát Bà cũng sơn
Hỏi ra mới rõ nguồn cơn
Thôi rồi đã lỡ sơn luôn cái... mồng
Thẹn thùng đôi má thêm hồng
Lánh đen mắt biếc nên không giống đầm
Trách trời sao cứ chơi thâm
Sơn cao thủy tận hoài trông chập chờn
Khiến ai lạc đỉnh Thất Sơn
Suối trong nhớ thuở Lạng Sơn đầu đời.
Nước trôi nào thấy bóng người,
Sơn Tây ngày cũ một thời sắc hương ?


Ngọc Bích
--------------------------------------------------------------------------------
(*) “Cụ Văn” ơi ! Bánh Tầy là bánh chưng đấy và tôi nghĩ bài thơ

của tôi có vẻ... hay hơn thơ của“Cụ” vì có thêm Lạng Sơn nữa ! Hì hì !!

Vịnh Ếch (chữ X) (*)

(*) Một Thi hữu gửi email đi có hình, rồi dồn dập
hỏi tiếp mãi, khiến Cụ Văn sùng. Vì khi nhận, Cụ
chỉ thấy có duy nhất một chữ X trong khung hình
mà thôi. Bởi thế, Cụ mới “lên cơn” sáng tác bài thơ
“khủng khiếp” này để trả lời tác giả đã gửi email.
Xin tùy độc giả hiểu theo ý mình thế nào mặc lòng.

Một ếch (X) mà ông sắp chết rồi,
Năm lần, bảy lượt ếch sờ (XXX) ơi !
Thân trai bảy thước, xem mà chán,
Phận gái mười phân, thấy mới hời !
Ếch “lọa”, ếch răng, mà ếch rứa,
Ếch văng răng giả, ếch rơi nồi !
Ếch lui, ếch tới thêm ngao ngán,
Ếch ngả, ếch nghiêng, “ấy ấy”, thôi !
Ếch, nhái, chàng hiu, nàng cóc tía,
Ễnh ương, cóc, ngóe, cả làng bơi !!!
Ngo ngoe nòng nọc, hàng đàn lội,
Chúng nó cõng nhau một góc trời !

CỤ VĂN, sáng tinh mơ Jan-11, 2008