5.12.08

QUÀ XUÂN LƯU ĐỘNG

Năm nay Tết sắp đến rồi,
Vài hàng đề nghị, đôi lời xin thưa :
Thương nhau, nói mấy cho vừa,
Cứ mời ly rượu, dẫu dưa muối cà.
Thân tình xin cứ dọn ra,
Chén anh, chén chú, đậm đà đồng hương.
Chứ đừng tái diễn vở tuồng,
Đãi nhau đĩa mứt “cúng dường” tồn kho.
Mượn đầu heo, thết của cho,
Không vô “vài xị” ra trò dửng dưng !
Thuận chơi, bất thuận thì đừng,
Chớ “hâm” quà cũ để mừng lẫn nhau.
Người ta để ý rất lâu :
Nhận ra hộp mứt chuyền nhau trăm nhà !
“Quà Xuân lưu động” bôn ba, (*)
Đầu năm xông đất làm quà tặng... lơi !
Chật nhà, “tiêu thụ” cho rồi,
Nể lòng, đành chẳng nửa lời nói ra.
Cầu mong Kỷ Sửu này qua,
Quà “tươi” thì tặng, quá đà thì thôi !
Thà đừng... biếu xén mà vui,
Nhận quà rồi cứ... ngậm ngùi, phân vân !?

HOÀNG NGỌC VĂN (Dec 4th,2008)
---------------------------------------------------------------------------
(*) Món quà từ các năm trước của người khác tặng
trong các dịp lễ lạc. Tết đến, được khôn khéo gói
ghém lại, bọc giấy hồng, để “kính biếu” người khác,
kiểu “mượn đầu heo nấu cháo”. Tác giả tạm đặt tên
món quà “kỳ quặc” này là “Quà Xuân lưu động”,
nghĩa là cũng một món quà cũ ấy, “du lịch” từ nhà
này đến nhà kia mà người nhận quà rất ngán ngẩm !