30.1.08

NÚI SÔNG LÊN TIẾNG GỌI



Núi sông lên tiếng cả rồi,
Sao ta cứ mãi lần hồi... ngậm tăm ?
Dẫu quê ngàn dặm xa xăm,
Toàn dân quằn quại, - sao nằm ngủ yên ?
Có nghe tiếng thét, tiếng rên,
Tinh thần hỗ trợ, bỏ quên mất rồi ?
Thường xưng con của Phật, Trời,
Sao không lên tiếng cứu người khóc than ?!
Cưu mang, tế độ cơ hàn,
Giơ tay cứu kẻ bên đàng trọng thương.
Do quân vô đạo bất lương,
Vô thần chủ nghĩa điên cuồng dấy lên...
* * *
Đồng lòng đập lũ kên kên,
Cùng nhau phá nát oan khiên, tội tình...
Dân mình, mình chẳng thương mình,
Vùng lên hay đợi viện binh nước người ?!
Lưu vong cách núi, khuất đồi,
Dân đau, ta nỡ ngó trời suông chăng ?
Ngắm trăng có thẹn với trăng,
Vấn tâm có thẹn với lòng mình không ?!

HOÀNG NGỌC VĂN

27.1.08

ĐÊM THẮP NẾN NGUYỆN CẦU






của Giáo Dân & Tổng Giáo Phận Hà Nội

Cùng nhau thắp nến nguyện cầu,
Chân thành khẩn nguyện trước sau một lòng :
“Mong cho tôn giáo thong dong,
Toàn dân Việt hết long đong, tội tình...”.

Đập tan Việt Cộng yêu tinh,
Phục hồi nước Việt thái bình, hoan ca.
Liên tôn kết hợp một nhà,
Đánh cho cái bọn quỷ ma chạy dài.
Đồng lòng liên kết trong ngoài,
Hỗ tương ta giúp, cậy ai mà chờ !?
Quê hương, hải ngoại đôi bờ,
Đồng tâm, nhất trí phất cờ, quyết tâm.
Kiên trì đòi lại Tòa Khâm,
Biểu dương khí thế : âm thầm, -siêng, chăm-.
Non sông rên xiết tháng năm,
Bắc Nam đồng loạt băm vằm Cộng nô.
Ta không giật lại cơ đồ,
Nằm chờ sung rụng dễ hồ ai cho ?!
Bao giờ câu hát, tiếng hò :
“Tự Do, Dân Chủ...”, qua đò khách ngâm !?

HOÀNG NGỌC VĂN, San Jose, 27-01-2008

23.1.08

THƯƠNG MÌNH

(Bài thơ khá dí dỏm, vì hàng nào cũng
có ít nhất một chữ “mình”, tổng cộng
đếm được 41 mình, mỗi mình mỗi khác)

Mình thương mình lắm, mình ơi,
Thương mình hơn cả mình tôi thương mình.
Mình “gầm” mình, nổi lôi đình,
Mình la, mình khóc rung rinh cả nhà.
Mình ghen bóng gió Phà Ca,
Mình hồ-nghi quẩn, mình “rà” lung tung :
Mình hăm : “Vải mỏng đòi thưng (1)
Ẩn mình giấu giếm, hòng bưng mắt bà” !?
Chịu mình tính nết vị tha,
Mình giòng sư tử mà ra bất hòa.
Xét mình trong cõi người ta :
“Mình thương mình nhất”, -dẫu là nhiêu khê- !
Mình say mình đến “hôn mê”, (2)
Mình khuya trằn trọc, bốn bề lặng thinh...
Mình nhìn bên, chỉ mình mình,
Cảm mình, mình vẫn chung tình bấy nay...
Mình khen mình, phục mình hay :
Thân cò mình chịu, mình xoay tháng ngày.
Đói no, mình quấn quít thay,
Hoạn Thư sôi máu, mình đay-nghiến hoài ?!
Mình ơi mưa gió, cậy ai ?
Mình hờn dỗi mãi, một, hai “bỏ mình” !!! (3)
Mình là vợ cả mà mình,
Xương bao nhiêu đốt, thương mình bấy nhiêu !


HOÀNG NGỌC VĂN
-----------------------------------------------------------
(1) Thưng, đồng nghĩa với bưng, bưng bít
(2) Hành động trong vô thức
(3) Không phải liệt sĩ, mà là bỏ quách cho rồi.


THƯƠNG MÌNH
(Họa dzui với Cụ Văn)

Anh yêu mình lắm, mình ơi
Ông Tơ bà Nguyệt xe tôi với mình
Mình về chẳng tiệc linh đình
Không trà, không rượu, ràng rinh trong nhà
Tình mình đẹp tựa bài ca
Nhường nhau không để rầy rà tứ tung
Chúng mình thật, có gì thưng ?
Đâu cần giấu giếm để bưng bít bà
Ta có mình, mình với ta
Cơm lành canh ngọt dù là lỡ khê
Nết mình ăn ở ta mê
Thương mình chịu khó mọi bề... nín thinh !
Anh yêu mình lắm, nghe mình
Chịu nhiều cay đắng sự tình lâu nay
Nghĩ mình vất vả tháng ngày
Yêu thương đâu nỡ nghiến đay nhau hoài.
Chuyện mình biết tỏ cùng ai
Trăm năm tạc dạ chỉ hai đứa mình
Trời đất biết, ta chung tình
Bao nhiêu Hạnh Phúc cho mình bấy nhiêu

Nguyễn Thành Tài (Canada)

19.1.08

VÔ TÌNH

(Mượn ý ngạn-ngữ xưa: “Vợ người thì đẹp,
Văn mình thì hay”
mà sáng tác bài thơ này)

Em là vợ của người ta,
Mà sao tôi cứ thiết tha bóng hình ?
Em đi ngang, rất vô tình,
Lướt qua, nào biết tôi nhìn từ xa ?
Đêm đêm ngắm dải Ngân Hà,
Xung quanh ngàn vạn sao sa mỉm cười.
Dửng dưng đến thế người ơi,
Canh khuya, tôi vẫn đứng, ngồi ngó trăng.
Sương rơi, chênh chếch bóng Hằng,
Mình tôi lững thững cùng trăng giãi bầy.
Thoáng nghe tiếng vạc tầng mây,
Cánh buồm thấp thoáng, bên nầy hải đăng.
Khuất mờ lưới nhện giăng giăng,
Gió thu nhè nhẹ, nằm chăm-chú hờ...

Tôi - Em, sông nước đôi bờ,
Nước trôi lờ lững, tôi ngơ ngẩn sầu.
Thương thương chân sáo bước mau,
Em vui, tôi quặn niềm đau, thẫn thờ...

HOÀNG NGỌC VĂN

16.1.08

Chẳng Dại Nào Giống Dại Này

Tin N. Carolina.- Bố, tuổi xấp xỉ 7 bó. Về
cố hương VN cưới được người mẫu,23 tuổi.
“Dẫn độ” về Mỹ, bị thằng “quý tử” vồ đem đi
mất biệt. Vậy có thơ “phân ưu” rằng :

Bố 7 bó về quê cưới vợ,
Ẵm một em hơ hớ hăm ba.
Lại là người mẫu tài hoa,
Hơn năm chờ đợi, dắt qua Hoa Kỳ.
Ai cũng biết là dì mẫu... ghẻ,
Dù hoa khôi, đẹp đẽ... đừng hòng.
Phận con phải nhớ nằm lòng,
Cớ sao "vồ..." mẹ hỡi thằng khốn kia ?
Công bố cháu mang hia đội mão,
Về Việt Nam cơm cháo, cõng sang.
Phu thê há phải món hàng,
Trách ai phụ ngãi tham vàng, theo ai !?
Tui cũng trách bác Hai vụng tính,
Kiếm một bà năm chín, sáu mươi.
Thì đâu dở mếu, dở cười :
Mất thằng "quý tử"; khóc người "tình chung" !
Bác muốn tui tìm dùm... trẻ lạc,
Thì kêu sang, “qua” đáp phi cơ.
Tôi tuy còn yếu mưu mô,
Quyết truy tầm được cái... "đồ", - thằng ranh.
Phải trị bọn lưu manh mèo mỡ,
Bố đang xài dang dở lửa hương !
Thân già sao lắm tai ương,
Nên gieo... quẻ lại con đường tình duyên !
Cần... tái giá lấy hên, đáng lắm,
Phôn cho tui, sốt sắng qua liền !
Công cha bát ngát cao nguyên,
Làm con sao lại "chơi" riêng một mình ?!

HOÀNG NGỌC VĂN
Viết theo “order” của người bạn ở N. Carolina

ĐÁY LÒNG TÔI GỬI BÀI THƠ

(Tiếng chuông... ảo não về... thảm trạng đám cưới
và các cuộc hội họp bị chờ đợi quá lâu ở San Jose)

Dân ta Văn hóa ngàn năm,
Cưới cheo, hội họp “cà lăm” câu giờ.
Tang tình... chị cứ lửng lơ,
Hò khoan... anh bước... Tôi chờ héo hon !
Trễ vì thoa phấn, tô son ?
Chậm vì đeo lá, mang lon, kiếm dù ?
Nước ta sản xuất cao su,
Hóa ra co giãn, “gật gù” đấy thôi !
Một bàn đã chín người ngồi,
Nghiêng nghiêng, ghé ghé, ngáp rơi quai hàm !
Chờ thêm anh nữa, đủ bàn,
Có anh có chú, ta hàn huyên chơi !
Hỡi ôi ! Hết đứng, lại ngồi,
Anh thơ thẩn mãi để tôi mỏi mòn !
Ngao du, vãn cảnh núi non...
Sao không chóng vánh cho con cháu nhờ ?!
Thiệp mời ghi rõ mấy giờ,
Sao anh khệnh khạng, ỡm ờ đến sau ?
Nếu ta đúng hẹn cùng nhau,
Ắt là hai họ, rể, dâu thỏa lòng...
Khỏi phiền kẻ đợi, người mong,
Rạng danh nòi giống Lạc Long quý giờ !
Đáy lòng tôi gửi bài thơ,
Từ nay ta quyết ĐÚNG GIỜ, nghe anh ?!

HOÀNG NGỌC VĂN

ĐỂ Ý LÀM CHI

Để ý làm chi tiếng có, không,
Có, không, không, có chỉ thêm khùng.
Ngát hương, xực nức, cần khua trống ?
Hữu xạ, thơm tho, phải đánh cồng ?!
Xa cách, hữu tài còn trọng dụng,
Gần kề, vô tướng hết tin dùng.
Vểnh râu, tủm tỉm cười thân ái,
Xớn xác mặc ai múa tứ tung !!!

HOÀNG NGỌC VĂN

15.1.08

TƯỞNG NHỚ ANH

(Thương tặng các bạn
Thương Phế Binh VNCH)

Tôi viết bài thơ tưởng nhớ anh,
Hằng đêm chim hót mãi trên cành.
Ngày xưa hai đứa cùng đơn vị,
Từng xỉn, nằm khoèo ở điếm canh.

Tâm sự đầy vơi những ước mơ,
Mai sau liệu biết có bao giờ ?
Tao mà lên tướng thì mình khỏe,
Đỡ phải nhọc nhằn, bớt xác xơ.

Ngày tháng qua dần, mơ vẫn mơ,
Hành quân Bến Lức với Cần Giờ...
Chuyển quân bốc vội ra Sơn Tịnh,
Cẩm Lệ thuốc tàn, đã Dốc Mơ.

Huỳnh Đế mùa cua nhậu ngoắc cần,
Miệt mài, hai đứa vẫn chơi thân.
Cùng nhau lùng địch gần Thiên Ấn,
Trà Khúc soát xe cũng góp phần.

Thấm thoắt, giờ mình đã tóc hoa,
Mày buông súng trận, sống quê nhà.
Cụt chân còn nhớ đôi giày trận ?
Thương lắm mày ơi, rối xót xa !

HOÀNG NGỌC VĂN
(TQLC. KBC. 3337)

DẮT CHÁU ĐI HỌC

Sáng dắt cháu đi, tối rước về,
Làm thân ông ngoại thấy nhàn ghê !
Ba chân, bốn cẳng khi nhào tới, (*)
Bước thấp, bước cao lúc thụt về. (*)
Mỹ chửi, chỉ giương đôi mắt ếch,
Mễ la, đành vuốt bộ râu trê !
Thân tằm kéo kén vương tơ mãi,
Sáng dắt cháu đi, tối rước về !

HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Lúc vội vã lôi cháu qua đường
đến trường và lúc đón cháu về.