29.9.08

CỤ VĂN SẼ THAM DỰ OLYMPIC

"MÔN THI NHẢY SÀO” NĂM 2012
Tin từ Thi, Văn, thân hữu và gia đình cho biết : CỤ VĂN sẽ tham dự Olympic, môn thi “Nhảy sào” vào năm 2012 tại Anh quốc.
Hình trên, chụp Cụ đang ráo riết luyện tập ngày đêm để kịp tranh giải “Huy chương vàng nhảy sào” vào năm đầy hy vọng ấy !
Chúc Cụ đem chiến thắng về cho màu cờ sắc áo “Làng Thơ Việt Nam hải “ngại”.
Trích tin từ hãng thông tấn... Đại Cồ Vịt)
XIN TỰ GIỚI THIỆU
Tôi tên là cụ Văn, (1)
Thích viết thơ lăng nhăng.
Thơ thẩn không hay lắm,
Chuyên về thể... nhập nhằng.
Hễ nghe chuyện bất bình,
Tức khắc nổi tam bành.
Chẳng hề suy nghĩ quẩn
Về thân phận chỉ mành.
Thấy người Việt chửi nhau,
Là dị ứng đau đầu.
Nghe thương yêu thì khoái,
Như gắp trúng phao câu !
Không phải Mèo, H’Mong,
Cũng chẳng giống Remond (2)
Tôi, dân Việt chính cống,
Nửa là thằng, nửa ông...
Ưa giúp người lâm nguy,
Mặc đời có thịnh suy.
Dù đất trời rung chuyển,
Vẫn ăn no, ngủ khì...
Không ngán thứ ông to,
Càng chịu phang... bà lớn.
Điểm danh bọn mặt mo,
Chữa tuyệt bệnh cà chớn !
Nhận tôi sợ... vợ tôi,
Chả hề dám hé môi.
Dù nàng sai rửa bát,
Hay gãi lưng, chùi nồi !
Xin giới thiệu đôi dòng,
Tìm bạn khắp Tây, Đông.
Ai cùng chung... chí hướng,
Mời góp tiếng tơ lòng !
----------------------------------------
(1) Xin đừng đọc lái.
(2) Tiếng Việt đọc là “rờ-mông”, một giòng họ của... Tây.

21.9.08

BÂY GIỜ CHỒNG GẬY !!!


(Thương tặng hiền thê bị đau chân
phải chống... gậy)

Ngày xưa làm phách ta đây,
Bây giờ chống gậy đêm ngày vào ra.
Ngày xưa khoái Mút-Cu-Wa, (*)
Bây giờ chống gậy trong nhà, ngoài sân !
Thương ơi, bả xụi, hết gân,
Bây giờ chống gậy ngoài sân vào nhà !
“Trăm năm trong cõi người ta”,
Thế gian ai chẳng ông bà “chống” nhau ?!
Thường tình chống trước tha sau,
Nếu không chống, ở bên nhau phát rầu !
Thanh xuân chống bởi phao câu,
Về già càng chống hết sầu, tăng ga !
Ngày xưa xách gậy chống Ta,
Bây giờ chống gậy từ nhà ra sân.
Hỡi ôi ! Thương khách hồng quần,
Bây giờ chống nạng, thêm chân ra vào !
Đã từng quơ gậy hô hào,
Hết thời, -chống gậy ra vào chênh vênh- !
Hôm nào múa gậy ngông nghênh,
Bữa nay chống gậy buồn tênh, lờ đờ !
Bao giờ cho đến bao giờ,
Oai phong lẫm liệt, dựng cờ, giương... can !?
* * *
Cầm quyền phải chống gian tham,
Chống vu oan, kẻo dân than, -chống mình-.
Đày dân đói khổ tội tình,
Dân no, khỏi chống gậy xin nước ngoài.
Tấm lòng xin tỏ cùng ai,
Chẳng hề chống báng, chống sai, “chống... càn” !

HOÀNG NGỌC VĂN
(*) Thủ đô nước Nga, đọc theo âm Việt.

13.9.08

VỢ CHỒNG


Vợ chồng ai chẳng “chống” nhau ?
Miễn sao nhè nhẹ khỏi đau lòng người.
Tiếc gì nhau một nụ cười,
“Chống” sao cho điệu để đời lên hương.
“Chống” từ cái thuở vừa thương,
Và còn “chống” tiếp, cuối đường mới thôi.
“Chống” nhau, “chống” đứng, “chống” ngồi,
Cứ như Do Thái bên đồi Gô-Lăng !
Lúc buồn “chống” kiểu tặc-dzăng,
Khi vui “chống” nhẹ, gió trăng hữu tình.
Mình ơi, mình phải thương mình,
Canh khuya thanh vắng, thình lình “chống” sao ?
Hôn nhân đừng kể thấp cao,
Cố cho tình ý khít khao, được rồi.
I-răng, I-rắc, người Hồi,
Yêu nhau, vẫn cứ một đời “chống” nhau.
“Chống” nhau mới nhớ thương nhau,
Nếu không “chống”, để phao câu làm gì ?!

Anh hùng nổi máu Trương Phi,
Làm lành, ắt hẳn ấy vì “chống” nhau.
“Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nắm cỏ khâu... xanh rờn”.
Đến Liên Hiệp Quốc chả hơn,
Ông to bà lớn cũng vờn “chống” nhau !

CỤ VĂN

11.9.08

NGÀY XƯA...

Ngày xưa, khi tuổi còn thơ,
Tôi thường kết bạn, ngao du đêm ngày.
Trừ khi những lúc học bài :
Tờ-i-sắc tý, -ra ngoài bắt chim.
Nhiều hôm ngơ ngẩn đứng nhìn
Đôi chim bay mất, lặng thinh ngó Hồng...
Rủ nhau vờ kết vợ chồng,
Tôi làm chú rể, còn Hồng vợ tôi.
Xua tay, nàng bảo : “thôi, thôi :
Chú em lấy thím, cậu Côi mợ Đồng.
Người ngoài không thể làm chồng,
Cô em lấy dượng, anh không thấy à” ?!

* * *
Thời gian thấm thoát trôi qua,
Tôi lên tỉnh học, chuyến phà cuối đông...
Xa nhà, nhớ cả bến sông,
Nhớ cây đa có tổ ong, não lòng...
Về quê, tôi ghé thăm Hồng,
Nàng nay đã có con bồng, con mang.
Nhìn nhau, kỷ niệm dở dang...
Tôi than : sao vội sang ngang ? Nàng cười !
Tha hương đất khách quê người,
Cố nhân gặp lại, rối bời tâm can...

HOÀNG NGỌC VĂN

2.9.08

NỖI SẦU MẤT MẸ !

(Tin báo: Một cậu bé Mỹ 9 tuổi, sống
với thi hài mẹ trong nhà suốt hơn
một tháng, vì không muốn mất mẹ)

Một cậu bé mới vừa 9 tuổi,
Mẹ chết đi một buổi tối trời.
Cậu ngồi sầu não lệ rơi,
Thương mình mất mẹ, xót đời cô đơn !
Suốt tuần Lễ Tạ Ơn nhịn đói,
Chỉ còn duy vài gói pizza.
Cậu ăn chiếu lệ cho qua,
Sợ hàng xóm biết. Phải xa mẹ hiền.

Hơn một tháng sống liền bên mẹ,
Vẫn đến trường, bạn trẻ vờ vui...
Cậu lo cảnh sát phanh phui,
Họ đem chôn mẹ. Cuộc đời quạnh hiu !
Lại thêm cảnh sớm chiều homeless,
Bóng mẹ hiền biền biệt mờ xa...
Nhưng rồi bạn phát giác ra,
Gọi xe cấp cứu đến nhà, chở đi.
Cậu nức nở đứng ỳ bên mẹ,
Chắp tay xin cứ để mẹ yên...
* * *
Hỡi người bạn trẻ thiếu niên ?
Nhập băng sống bụi... Mẹ hiền thì sao ?

HOÀNG NGỌC VĂN