Tui thương thi sĩ Trạch Gầm,
Bắn thù như ngóe, nhảy đầm như điên.
Rượu bia, chẳng phải anh ghiền,
Chẳng qua để trí khỏi phiền thế nhân !
Giải khuây, bằng cách xoay vần,
Đổ đầy nón sắt, chuyển lần anh em.
Hiên ngang, nhưng chẳng say mèm,
Không hề cõng, đội cấp trên bao giờ.
Quen anh, một dịp bất ngờ :
Qua ông nhà báo, làm thơ Hải Bằng.
Tui đánh máy, viết lăng nhăng,
Meo qua, meo lại, 2 thằng biết nhau.
Bốn phương tìm bạn chi đâu,
Trúng đài... nòi lính tâm đầu... huyên thuyên.
Đời trai chinh chiến tưởng quên,
Nào hay con tạo đưa duyên... dẫn đàng.
Quê người, nhẹ bước lang thang,
Bọn tui ba đứa, ngỡ ngàng... cụng ly.
Nhớ ôi, thuở khoác chiến y,
Nào ngờ đời lính ra đi, còn về ?!
Nhớ thương lối cũ trăng thề,
Cọp già nhớ suối, sơn khê chập chùng...
Thèm nghe tiếng súng bùm bùm,
Ghiền xem Việt Cộng... lăn đùng phơi thây !
Quê hương sẽ có một ngày,
Ta về nhịp bước tái xây cuộc đời...
Trẻ thơ rộn rã tiếng cười,
Mẹ già móm mém, lòng phơi phới mừng !
HOÀNG NGỌC VĂN (Tết Kỷ Sửu 2009)
Bài thơ viết cho
Anh Hoàng Ngọc Văn
Trên chiến trường xưa không được gặp
Mỗi thằng ôm một góc Quê Hương
Người hôn Quảng Trị bằng nước mắt
Ta ấp Bình Long điếng cả hồn
Quay về không đủ thời gian nhớ
Bao đứa bạn bè bỏ cuộc vui
Từng viên sỏi nhỏ thành tro bụi
Sá kể gì đây... thân xác người
Người chơi rượu đế bằng nón sắt
Ta cũng như người đâu có thua
Đồng lương thằng lính… bây nhiêu đó
Đến nỗi đất trời phải te tua
Đạn thù bay đỏ quanh đời lính
Vẫn ha hả cười với Quê Hương
Mình rong rả cả đời trai trẻ
Sao giờ… lại gặp giữa tha phương
Mai nầy mình sẽ bàn giao lại
Người về trấn giữ đất Bình Long
Ta ra Quảng Trị, nghêu ngao hát
Cờ Vàng bay rợp cả Núi Sông
Trạch Gầm