Ngày xưa, khi tuổi còn thơ,
Tôi thường kết bạn, ngao du đêm ngày.
Trừ khi những lúc học bài :
Tờ-i-sắc tý, -ra ngoài bắt chim.
Nhiều hôm ngơ ngẩn đứng nhìn
Đôi chim bay mất, lặng thinh ngó Hồng...
Rủ nhau vờ kết vợ chồng,
Tôi làm chú rể, còn Hồng vợ tôi.
Xua tay, nàng bảo : “thôi, thôi :
Chú em lấy thím, cậu Côi mợ Đồng.
Người ngoài không thể làm chồng,
Cô em lấy dượng, anh không thấy à” ?!
* * *
Thời gian thấm thoát trôi qua,
Tôi lên tỉnh học, chuyến phà cuối đông...
Xa nhà, nhớ cả bến sông,
Nhớ cây đa có tổ ong, não lòng...
Về quê, tôi ghé thăm Hồng,
Nàng nay đã có con bồng, con mang.
Nhìn nhau, kỷ niệm dở dang...
Tôi than : sao vội sang ngang ? Nàng cười !
Tha hương đất khách quê người,
Cố nhân gặp lại, rối bời tâm can...
HOÀNG NGỌC VĂN