VIỆT NAM HẢI NGOẠI
Dân ta Văn hóa ngàn năm,
Cưới cheo, hội họp “cà lăm” câu giờ.
Tang tình... chị cứ lửng lơ,
Hò khoan... anh bước... Tôi chờ héo hon !
Trễ vì thoa phấn, tô son ?
Chậm vì đeo lá, mang lon, kiếm dù ?
Nước ta sản xuất cao su,
Hóa ra co giãn, “gật gù” đấy thôi !
Một bàn đã chín người ngồi,
Nghiêng nghiêng, ghé ghé, ngáp rơi quai hàm !
Chờ thêm anh nữa, đủ bàn,
Có anh có chú, ta hàn huyên chơi !
Hỡi ôi ! Hết đứng, lại ngồi,
Anh thơ thẩn mãi để tôi mỏi mòn !
Ngao du, vãn cảnh núi non...
Sao không chóng vánh cho con cháu nhờ ?!
Thiệp mời ghi rõ mấy giờ,
Sao anh khệnh khạng, ỡm ờ đến sau ?
Nếu ta đúng hẹn cùng nhau,
Ắt là hai họ, rể, dâu thỏa lòng...
Khỏi phiền kẻ đợi, người mong,
Rạng danh con cháu Lạc Long quý giờ !
Đáy lòng tôi gửi bài thơ,
Từ nay ta quyết ĐÚNG GIỜ, nghe anh ?!
HOÀNG NGỌC VĂN