13.8.08

NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI TA ƠI !

“Một cây làm chẳng nên non”,
Ba cây chụm lại om xòm... chửi nhau !
Ngàn xưa cho đến ngàn sau,
Hậu sinh con cháu nháy nhau, chúng cười !
Thời gian, còn để tiếng đời,
Làm sao ra cái giống người... hẳn hoi !
Hằng ngày, cần lấy gương soi,
Mặt mình ngắm thử, dễ coi không nào ?
Câu văn, lời nói, tiếng chào,
Phải cân, phải nhắc, người nào giống ta ?
Hay ta chỉ giống... quỷ, ma,
Ma-phăm (*) lại quát : chán nhà... tôi ơi !!!
Nào ta có phải ông trời,
Mà đòi thiên hạ... vâng lời ta đâu ?!
Thức thời, phải nghĩ trước, sau,
Giương càng (1), múa mỏ, liệu mau mau chừa !
Mình khôn, kẻ khác có thừa,
Đừng hòng bóp miệng, vải thưa bịt người.
Hỡi ai đạp đất, đội trời,
Cọp kia chết để cho đời... bộ da.
Vấn tâm : ta phải là ta ?
Biết nhường, biết nhịn, giống nhà Việt Nam ???

HOÀNG NGỌC VĂN
------------------------------------------------
(*) Ma femme, tiếng Tây = Vợ tôi
(1) Loài cua thích giương càng hù đối thủ