31.8.09

GÂY RA,
SAO LẠI BẮT QUÊN ?!
(Thấy cảnh bất bình, cảm hứng làm bài thơ này)

“Trăm năm trong cõi người ta”,
Nhiều người cư xử gian tà, giống điên.
Vu oan rể thảo, dâu hiền,
Ngứa mồm, bịa chuyện quàng xiên, giở trò :
Ghét dâu, tìm cách nhỏ, to,
Không ưa thằng rể, thập thò phá chơi.
Gia đình con, hóa biển khơi,
Rể, dâu than khóc, chơi vơi giữa dòng.
Cháu, con tan tác, rối mòng,
Có dương mắt ếch, mà mong giải hòa ?
Liệu sao đoàn tụ một nhà ?
Dễ gì ngăn được lệ sa, tiêu điều ?!
Bây giờ nắng sớm, mưa chiều ?!
Vợ chồng ly biệt, đốt thiêu tấm lòng.
Canh khuya trằn trọc giấc nồng,
Ngẫm thương dâu, cháu mất chồng, thiếu cha ?
Ai ơi, giác ngộ tỉnh ra,
Vấn tâm đấm ngực, xin tha, lỡ rồi ?!
Phận con, đành phải tha thôi,
Vu oan giá họa, chẳng đời nào quên !

Giuse HOÀNG NGỌC VĂN