Đời tôi em hỏi làm chi,
Đời tôi là chuyến tầu đi không ngừng...
Nổi trôi theo vận nước,
Sống đọa đầy, lầm than.
Ai có nghe chua xót,
Cái kiếp người lang thang ?
Tôi bỏ lại xóm làng,
Với giáo đường rêu phong.
Sân nhà thờ cỏ dại,
Mẹ già khóc, đứng trông...
Đàn em thơ bé nhỏ,
Nức nở tiễn tôi đi !
Mắt mẹ nhòa, ái ngại,
Như tượng đá, sầu bi !
Tôi bỏ lại người yêu,
Thường hong tóc mỗi chiều.
Tôi bên này bờ dậu,
Trộm ngắm bóng diễm kiều.
Từ bấy, tôi sang sông,
Thương cô lái giữa dòng.
Thương con đò mãi đợi,
Nhớ hàng mi cong cong..!
Theo người vượt biển Đông,
Ngắm vì sao đổi dòng.
Tầng mây nghe tiếng vạc,
Xót phận mình long đong !
Tôi, con tầu viễn xứ,
Độc hành, mải tìm ga.
Cánh chim trời lữ thứ,
Người lãng tử không nhà...
Những ngày xưa thân ái,
Giờ gục nhớ người yêu.
Mờ lệ, hồn tê tái,
Ôi ! Thương quá những chiều...
Nhớ bờ hoa dâm bụt,
Nhớ phượng vĩ mùa hoa.
Nhớ tiếng ve sầu não,
Nhớ bóng em nhạt nhòa...!
HOÀNG NGỌC VĂN