Đem vui đến khắp mọi nhà,
Chính danh mới đáng gọi là Nhà Thơ !
Xóm tôi có một nhà thơ,
Ngày ngày, năm tháng, phất phơ đến nhà.
Ông đưa thơ khắp gần xa,
Mẹ cha, anh chị bên nhà ra sao.
“Người xưa”, con cháu thét gào,
Cho xin vài xín... tiêu dao tháng ngày.
Xin không được, hỏi cho vay,
Cho vay, biết có cái ngày “re-pay” ?!
Thấy nhà thơ, sướng đê mê :
Tưởng Thi, Văn hữu, bạn bè viết thăm (?!)
Bóc thơ, chổng cẳng ra nằm,
Chuyện vui muốn khóc, chuyện căm lại cười !
Đọc thơ, người hóa đười ươi,
Xem thơ, trí thức ra người tiểu nhân.
Thế gian thường “bé cái nhầm”,
Cân đai, áo mão bọc thân... đê hèn.
* * *
Vợ tôi thấy bác meo-men, (*)
Cười tình, rồi liếc, rồi khen ỡm ờ :
“Đấy là chính thật Nhà Thơ,
Chẳng như ông thích phỉnh phờ, nhố nhăng” !
Tưởng ông, lại hóa ra... thằng,
Cơm nhà, quà vợ lăng xăng... thơ Đường !
Thấy ông lạng quạng mà thương,
Tối ngày ỏm tỏi như phường... bát âm !
Mê ông vì “bé cái lầm” !!!
HOÀNG NGỌC VĂN
----------------------------------------
(*) Mailman = Bác đưa thư