Bác mẹ sinh em trắng trắng phau,
Méo, tròn một lỗ chổng phao câu !
Sang, hèn hữu sự cần em cả,
Sáng sớm, chiều, trưa cứ phải hầu !
***
Xài em, không khéo rầy rà đa !
Cha mắng, mẹ la toáng cả nhà.
Cuống quít em lau, anh thọc thọc,
Kẻ chờ, người đợi ngẩn người ra !
***
Lom khom đè xuống nước cùng non,
Tuổi hạc cũng như chú nhãi con.
Hễ thiếu vắng em, nhăn mặt khỉ,
Thỏa lòng quân tử chốn lầu son !
***
Hỏi mấy ai thương ? Chỉ phụ phàng,
Em mang hạnh phúc đến trần gian.
Anh hùng thộn mặt khi xa thiếp,
Thỏa mãn, ngoảnh đi, chẳng ngó ngàng !
***
Lòng dạ con người bạc tựa vôi,
Trút xong, quất ngựa bỏ em rồi !
“Nói hay đừng” (*) nói, xin suy gẫm...
Tâm sự vơi đầy kiếp nổi trôi..!
*
HOÀNG NGỌC VĂN
---------------------------
(*) Xin đừng đọc lái